Thiên tử là không có khả năng đi Hoài Nam.
Có hoàng tử đi, đích xác có thể ổn định dân tâm Hoài Nam.
Ngũ hoàng tử nói chính mình hưởng thụ bổng lộc hoàng gia, dù cho ở Hoài Nam phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng là mệnh số của hắn:
"…… Là nhi thần tự nguyện, bất luận kết quả gì, nhi thần đều nguyện ý thừa nhận."
Đừng nói hoàng đế, ngay cả các đại thần Nội Các cũng bị xúc động.
Ngũ hoàng tử không phải không biết đi Hoài Nam nguy hiểm, hắn biết, nhưng vẫn cứ nguyện ý đi.
Dù cho Ngũ hoàng tử là vì vớt công tích, nhưng quyết đoán như vậy, cũng thắng qua đại hoàng tử và nhị hoàng tử!
Hoàng đế đi xuống ngự tòa, tự mình nâng Ngũ hoàng tử dậy.
Mặc kệ là hiến thọ lễ trong Thiên Thu Yến, truy phong Triệu tiệp dư, hay là ở Khôn Ninh Cung gặp phải Ngũ hoàng tử đi thỉnh an Hoàng Hậu, hoàng đế đều chưa bao giờ chân chính đặt đứa con trai này ở trong mắt.
Thẳng đến lúc này, hoàng đế mới đặt Ngũ hoàng tử ở trong lòng.
Cao thủ phụ vừa rồi còn nghi ngờ, lúc này lại là người thứ nhất chúc mừng Hoàng Thượng.
"Ngũ điện hạ là hậu duệ quý tộc, Trình Khanh là tụ tập văn hoa thiên hạ, Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, từ hai vị này tiến đến Hoài Nam, đích xác có thể trấn an nhân tâm, làm quan viên địa phương và các bá tánh gặp tai hoạ nhìn thấy triều đình quyết tâm cứu tế."
Ý tứ của Cao thủ phụ, Trình Khanh và Ngũ hoàng tử chính là hai linh vật, Trình Khanh không phản bác.
Lần này đi Hoài Nam cứu tế, Ngũ hoàng tử trên danh nghĩa là chủ quan, Trình Khanh là phó quan đi theo Ngũ hoàng tử, Trình Khanh biết hoàng đế khẳng định còn muốn phái một vị lão thần áp trận, thánh chỉ chưa hạ, mọi người đều không biết hoàng đế hướng vào vị lão thần nào.
Hoàng đế đơn độc để lại Ngũ hoàng tử và Trình Khanh, đại hoàng tử và nhị hoàng tử không tình nguyện rời đi, hoàng đế lại nhắc đến bài thi vấn đáp kia của Trình Khanh, hy vọng Trình Khanh lần này đi Hoài Nam có thể cân nhắc phương pháp áp dụng vào thực tiễn.
"Trẫm muốn các ngươi cứu dân chúng Hoài Nam, cũng muốn các ngươi bảo trọng tánh mạng của chính mình!"
Hoàng đế cho hai người trở về làm chuẩn bị, hai ngày tới liền phải xuất phát, còn nhắc nhở Ngũ hoàng tử đi chào tạm biệt Hoàng Hậu, Trình Khanh một mình ra cung, sự tình nàng bị Hoàng Thượng phái đi Hoài Nam, ở sau khi đám người Cao thủ phụ rời cung liền truyền ra ngoài.
Thôi Ngạn là người thứ nhất tìm tới cửa.
Thấy Trình Khanh liền áy náy đến không được, nếu không phải chính mình tới tìm Trình Khanh hỗ trợ, Trình Khanh sao sẽ đi Hoài Nam?
"Ngừng, đây cũng không phải là chính ta thỉnh chỉ, là thánh ý."
Nói không chừng là Ngũ hoàng tử ở trước mặt hoàng đế nói gì đó.
Trình Khanh không phải muốn truy cứu trách nhiệm, đi Hoài Nam cũng không phải là chuyện xấu, nàng vốn dĩ đã muốn bò lên trên, ở kinh thành công tích cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, nếu chờ ba năm khảo hạch một lần, nàng phải đến ngày tháng năm nào mới có thể leo cao?
Kỳ ngộ tồn tại cùng nguy hiểm, Hoài Nam là hiểm địa, cũng có thể là phúc địa của Trình Khanh.
Ấn ý tưởng của Trình Khanh, chính mình đi Hoài Nam, Thôi Ngạn liền không cần đi mạo hiểm, Thôi Ngạn một trăm lần không đồng ý, còn lấy lý do thoái thác của Trình Khanh tới chặn nàng, nói Trình Khanh không cho hắn đi Hoài Nam, chính là không cho hắn cơ hội thăng quan phát tài.
Trình Khanh đều tức đến cười: "Ngươi đã nói chúng ta là huynh đệ khác họ, cha ngươi còn không phải là cha ta sao?"
Thôi Ngạn bị mắng cũng không biện giải.
Cha hắn đã hãm ở Hoài Nam, lại làm huynh đệ cũng hãm ở Hoài Nam, Thôi Ngạn cả đời đều sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nếu ở Hoài Nam có nguy hiểm gì, Thôi Ngạn muốn nhường cơ hội sống lại cho Trình Khanh, để Trình Khanh chạy trước —— dù Ngũ hoàng tử là hậu duệ quý tộc, cũng không thể chạy ở phía trước Trình Khanh!
Trình Khanh được hoàng đế khâm điểm thành phó quan cứu tế, nàng đương nhiên là có quyền lợi từ Hộ Bộ điều một tiểu chủ sự đến trong đội ngũ cứu tế.