Trình Khanh liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử một cái.
Nếu muốn làm việc gì, vẫn nên chờ đến khi tân hoàng vào chỗ.
Ngũ hoàng tử có được hay không, nàng còn phải tiếp tục quan sát!
"Điện hạ, Du gia và phú thương Lâm Thanh quyên tiền không phải là độc lệ, một đường khẳng định còn có các phú thương khác quyên tặng…… Nếu không có, chúng ta cũng có thể dẫn đường bọn họ."
Ý tứ của Trình Khanh là đổi một địa phương khác, lại "gây án" một lần nữa?
Ngũ hoàng tử cười to.
Đây là lý do vì sao hắn nguyện ý cùng Trình Khanh thân cận.
Trình Khanh trẻ tuổi lá gan rất lớn, kiến nghị như vậy khẳng định sẽ không từ trong miệng Trình thị lang nói ra.
Thật là kỳ quái, rõ ràng đều xuất từ Trình thị Nam Nghi, ý tưởng và phương pháp làm việc lại khác nhau như trời với đất.
Trình thị lang làm việc tứ bình bát ổn, Trình Khanh lại thích kiếm đi nét bút nghiêng, lời nói và việc làm không câu nệ.
"Trình học sĩ còn không ngại, ta có gì không dám? Viết nhiều thêm mấy chữ, thậm chí viết một bài phú, làm một bài thơ, đều có thể!"
Ở kinh thành, Ngũ hoàng tử còn không biết chính mình tùy tiện viết một chút liền giá trị nhiều bạc như vậy, hoàng tử Đại Ngụy đều là năm tuổi học vỡ lòng, Ngũ hoàng tử đọc sách 12 năm, trước kia phải giấu học thức của chính mình đi, hiện tại lại có thể vì nạn dân Hoài Nam mà biểu hiện ra, Ngũ hoàng tử đến tận đây, tâm tình tối tăm do Thiên Tân Vệ ảnh hưởng cũng trở nên tốt hơn.
Bên kia, Du Tam cùng Du Thất lão gia giao lưu xong, lên thuyền phục mệnh.
Du Thất lão gia nói cho Du Tam, Du gia kế tiếp cũng sẽ lại quyên góp thêm hai vạn thạch lương thực, Ngũ hoàng tử tán thưởng Du gia cao thượng, Du Thất lão gia mang đến một vạn thạch lương thực, lại cần an bài thuyền mới, cộng thêm thời gian khuân vác, vốn dĩ muốn buổi tối rời đi Lâm Thanh, lại kéo dài tới sáng sớm ngày hôm sau.
Không ai có thể nghỉ ngơi, toàn bộ đội ngũ cứu tế lại dành một đêm.
Chờ đội tàu rốt cuộc khởi hành, Du Thất lão gia ở trên bến tàu phất tay, Trình Khanh phát hiện đôi mắt Du Tam giống như càng đỏ hơn.
"Ngươi hình như rất sợ Thất thúc của ngươi?"
Trình Khanh lưu ý đến, Du Thất lão gia một chân đi đường có hơi chút thọt, dù cho muốn đánh Du Tam cũng không đuổi kịp.
Như vậy vì sao Du Tam lại sợ Du Thất lão gia?
Ngay khi Trình Khanh cho rằng Du Tam sẽ không trả lời nàng, hoặc là thẹn quá hóa giận trở mặt, Du Tam bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
"Ta khi còn nhỏ, chính là Thất thúc dậy dỗ, Thất thúc thời trẻ tài học tốt hơn so với cha ta, đáng tiếc bị thương chân không có biện pháp khoa khảo, liền lưu tại trong tộc làm tiên sinh dạy học."
Là tộc thúc, cũng là lão sư, khó trách Du Tam đối với Du Thất lão gia là loại thái độ này.
Kia không phải sợ, là kính yêu.
Du gia có thể từ địa phương khác vận chuyển lương thực đi Hoài Nam, nhưng lại tới Lâm Thanh, chính là vì muốn gặp được Du Tam đi.
Về phần thời cơ vì sao lại chọn được chuẩn như vậy, chỉ có thể là Du đại nhân ở kinh thành báo tin cho trong tộc.
Du đại nhân đuổi Du Tam ra cửa, lại không có khả năng thật sự mặc kệ Du Tam.
Du Thất lão gia thọt chân, còn mang theo lương thực phong trần mệt mỏi tới Lâm Thanh, cũng muốn gặp Du Tam.
Trình Khanh bỗng nhiên rất là hâm mộ Du Tam.
Khó trách Du Tam có thể dưỡng thành tính tình như vậy, hoàn cảnh trưởng thành đối với tính cách một người có ảnh hưởng rất lớn, Du Tam được người Du gia sủng đã quen, cho nên mới ngạo kiều nha!
Nhưng Du Thất lão gia có tài học, lại vì thân thể tàn tật không thể khoa khảo, Du Tam bỏ văn theo võ, từ bỏ khoa khảo làm Cẩm Y Vệ, Du Thất lão gia chẳng phải là thực thất vọng sao?
Cho nên Du Thất lão gia mang theo một vạn thạch lương thực tới bến tàu Lâm Thanh, Du Tam ngoại trừ cảm kích và kính yêu, có lẽ còn hổ thẹn…… Làm Cẩm Y Vệ là lựa chọn của chính Du Tam, hắn y theo ý nghĩ của chính mình lựa chọn tương lai, lại thương tổn tình cảm của người Du gia.