Diễn một kẻ không kinh nghiệm thật không dễ dàng, thời thời khắc khắc đều phải bán ngốc.
Người một khi lộ ngu ngốc, người khác sẽ muốn thấu đi lên chiếm tiện nghi, nhưng mà Trình Khanh lại không phải thật sự đi Dương Châu mua lụa, tới Hoài An sẽ rời thuyền.
Thương nhân Từ Châu tưởng chiếm tiện nghi của nàng, nàng cũng muốn tìm một lá chắn lẫn lộn tầm mắt, trong lúc nhất thời Trình Khanh cùng thương nhân họ Hứa này nói chuyện thập phần hợp ý.
Hứa lão gia nhìn hành lý của Trình Khanh được dọn lên thuyền, vuốt râu, nói cho Trình Khanh về lối buôn bán.
Trình Khanh ban đầu còn thái độ ngạo mạn, Hứa lão gia đào tim đào phổi truyền thụ kinh nghiệm, Trình Khanh cũng thu hồi khinh mạn, vẻ mặt cảm kích: "Hứa thúc đối đãi với ta thật tốt! Cha ta còn lo lắng ta bị lừa, nhưng một đường nam hạ, ta gặp được rất nhiều người tốt, Tiểu Bàn ngươi nói có phải hay không?"
Tiểu Bàn dùng sức gật đầu.
Khóe mắt Hứa lão gia run rẩy.
Nhiều người tốt?
Có thể bình an đến Từ Châu, khẳng định không chỉ có là Trình thiếu gia vận khí đặc biệt tốt, 10-20 hộ viện Trình thiếu gia mang theo nhìn cũng rất lợi hại.
Vậy lừa ít một chút, chừa chút lộ phí cho Trình thiếu gia về quê.
Hứa lão gia nói lời khách sáo, Trình Khanh cũng nói lời khách sáo.
Trước khi thuyền khởi hành, Võ Nhị trộm đi lên.
Thiếu gia vừa rồi bảo hắn đi hỏi thăm chi tiết Hứa lão gia, người bến tàu quả nhiên nhận thức Hứa lão gia, bác lái đò không có nói sai, Hứa lão gia thật đúng là một thương nhân bán vải, làm buôn bán xảo quyệt, đã từng lừa gạt nhiều khách thương từ nơi khác đến, mỗi lần đều thành công, không nháo ra mạng người, khách thương bị lừa cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hứa lão gia ở Từ Châu danh khí không nhỏ, Võ Nhị ngược lại yên tâm.
Chỉ sợ Hứa lão gia đột ngột từ đâu đó nhảy ra tới, vậy không hiểu được người sau lưng là ai.
Thuyền đã rời bờ, hai thân ảnh nhanh chóng tới gần bên này, một người chạy nhanh hơn, nhảy một cái, vững vàng dừng ở trên boong tàu, thiếu chút nữa đâm ngã Hứa lão gia đang nói chuyện cùng Trình Khanh.
"Ngươi…ngươi là người phương nào!"
Người trẻ tuổi cao to mang cho Hứa lão gia áp lực rất mạnh.
Một thân ảnh khác cũng nhảy lên thuyền, thân thủ không quá nhanh nhẹn, lôi kéo ống quần Hứa lão gia, thiếu chút nữa túm Hứa lão gia đến trong sông.
"Ta là ai?"
Người trẻ tuổi ôm cánh tay hỏi Trình Khanh: "Ngươi vì sao phải trộm đi?"
Trình Khanh ngứa chân, so sánh hình thể hai bên, từ bỏ ý tưởng đá người trước mắt rời thuyền.
Tiểu Bàn có hơi chút há hốc mồm.
Trong kịch bản không có việc này, kế tiếp nên diễn như thế nào?
Hứa lão gia thật vất vả đứng vững vàng, cũng hồ nghi nhìn Trình Khanh.
Trình Khanh cười gượng: "Hứa thúc, tới tới tới, ta giới thiệu cho ngài, vị này chính là ca ca của ta, ở trong nhà xếp hàng thứ ba."
Hứa lão gia buồn bực, "Ngươi không phải nói chính mình là con trai độc nhất sao?"
Sao bỗng nhiên lại toát ra một người ca ca.
Hai ta rốt cuộc ai là kẻ lừa đảo?
Sắc mặt Du Tam hơi tốt hơn một chút, buông cánh tay, "Chúng ta là huynh đệ bà con, đã khiến Hứa lão gia chê cười, vị biểu đệ này của ta bướng bỉnh, dượng ta bảo ta bồi biểu đệ ra cửa, hắn lại trộm ném ta xuống, may mắn ta mang theo gã sai vặt đuổi theo kịp, mới không đánh mất biểu đệ."
Du Tam một bên nói, một bên còn dùng biểu tình hận sắt không thành thép nhìn Trình Khanh, phảng phất đang vì Trình Khanh không ngoan mà vô cùng buồn rầu.
Nếu không phải sau khi Du Tam nhảy lên thuyền khẩu khí quá cường ngạnh, Trình Khanh sao có thể nói Du Tam là ca ca nàng, khẳng định sẽ nói là hộ viện Trình gia!
Hiện tại thì hay rồi, Du Tam theo cây thang bò lên trên, không chỉ có chứng thực quan hệ thân thích của hai người, lời trong lời ngoài, còn làm Hứa lão gia cảm thấy Du Tam là được "Trình lão gia" giao phó, bồi Trình Khanh ra cửa làm buôn bán.
Trình Khanh khả năng ngại biểu ca quản đầu quản chân quá phiền, nửa đường bỏ lại biểu ca… Như thế có thể nói thông, vì sao Trình Khanh muốn vội vã xuất phát, hóa ra là sợ bị biểu ca đuổi theo.