Càng đừng nói, Du Tam hiện tại còn bồi nàng đi Hoài An vận chuyển lương thực.
Không có Ngũ hoàng tử, không có Thôi Ngạn, không có Trình Tri Tự, chỉ có Hứa lão gia tưởng lừa bạc Trình Khanh, còn có nguy cơ ẩn núp ở nơi tối tăm…… Trình Khanh hiện tại không sợ gì khác, nàng sợ nhất là trên đường đi Hoài An gặp phải nguy hiểm, nếu nàng và Du Tam cùng gặp hiểm cảnh, Du Tam đại khái sẽ không nhịn được muốn thổ lộ.
—— cho nên nàng và Du Tam tuyệt đối không thể gặp nạn!
Cùng vượt qua hiểm cảnh, tên ngốc Du Tam này tuyệt đối sẽ càng lún càng sâu.
"Được rồi, ngươi dù sao cũng đã đi lên, ta cũng không thể đuổi ngươi đi, cùng đi Hoài An cũng được, đừng quên diễn, ta còn muốn dựa vào đồng hành cùng Hứa lão gia để che lấp thân phận."
Trình Khanh áp xuống bực bội trong lòng, so với việc Du Tam thích nàng, tình hình hạn hán Hoài Nam mới là chuyện lớn nhất.
Du Tam cũng biết Trình Khanh vì sao muốn giả trang thiếu gia nhà giàu non trẻ, Hứa lão gia kia còn muốn đánh mưu ma chước quỷ, tạm thời nhịn, chờ tới Hoài An lại thu thập!
"Không sai, đừng để bị lòi, có người ngoài ở đây, ngươi cần phải gọi ta là biểu ca, ngươi hiện tại thử gọi hai tiếng để thích ứng xem?"
Du Tam được một tấc lại muốn tiến một thước, Trình Khanh cười ha hả: "Biểu ca, ta không phụng bồi, ta muốn đi tiếp đón Hứa lão gia."
Thuyền di chuyển, Từ Châu náo nhiệt bị ném lại phía sau.
Cơm chiều tất nhiên là giải quyết ở trên thuyền.
Hứa lão gia cùng Trình Khanh uống rượu nói chuyện, Du Tam ngồi cùng bàn tiếp khách.
Hứa lão gia thật cao hứng khi nhìn thấy Trình Khanh và Du Tam đã bắt tay giảng hòa, đồng thời bất động thanh sắc quan sát Du Tam.
Trình Khanh ngu như vậy, trong nhà còn để nàng ra ngoài mua tơ lụa, vạn nhất là vị Du biểu ca này đặc biệt tuổi trẻ đầy hứa hẹn thì saob?
Vậy không dễ lừa lắm.
Hứa lão gia thử một chút, thiếu chút nữa vui ra tiếng.
Trình Khanh còn hiểu chút buôn bán, Du biểu ca ngay cả một chút da lông cũng đều không hiểu, hoàn toàn là người ngoài nghề.
Chờ đề tài chuyển tới ăn nhậu chơi bời, Du biểu ca lại là người trong nghề.
Hứa lão gia hoàn toàn buông xuống lo lắng.
Thử xong Du Tam, Hứa lão gia khi nói chuyện càng thoải mái.
Trình Khanh nhân cơ hội hướng hắn hỏi thăm Thôi lão gia.
"Thế thúc ra cửa cũng đã lâu, người trong nhà rất lo lắng, nếu ta có thể tìm được thế thúc, lần này nam hạ cũng không tính là tay không một chuyến."
Sao có thể là tay không một chuyến, chờ bị lừa bạc, sẽ tích lũy được kinh nghiệm.
Hứa lão gia trong lòng vui vẻ, vì làm cho Trình Khanh càng tín nhiệm chính mình, hắn còn có tâm hỗ trợ. Trình Khanh nói Thôi lão gia tay chân không quá linh hoạt, Hứa lão gia không ấn tượng, gọi bác lái đò tới hỏi, bác lái đò lại thực sự có hơi chút ấn tượng.
"Gương mặt hiền từ, mang theo mấy gia đinh, tháng trước ở Từ Châu thu mua lương thực, có phải thiếu gia muốn tìm Thôi lão gia hay không, tiểu nhân cũng không dám xác định. Nếu thiếu gia muốn biết rõ hơn, tiểu nhân sẽ quay đầu thuyền, lại trở về bến tàu Từ Châu hỏi một chút?"
Bác lái đò nói là quay đầu về Từ Châu hỏi thăm, Trình Khanh nơi nào chịu trì hoãn.
Bác lái đò nói người này rất giống Thôi lão gia, nếu Thôi Ngạn ở bến tàu Từ Châu hỏi thăm một chút cũng có thể hỏi được.
Chờ tiệc rượu tan đi, Trình Khanh được Tiểu Bàn đỡ trở về khoang ngủ.
Du Tam tưởng ở lại trong chốc lát bị Trình Khanh đuổi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trình Khanh và Tiểu Bàn, Tiểu Bàn liền dán ở trên boong thuyền nghe.
Hứa lão gia đang ở trong khoang chính mình thấp giọng mắng.
Tiểu Bàn nghe xong thực tức giận, "Thiếu gia, Hứa lão gia chính là người xấu, hắn nằm mơ cũng muốn đi Hoài Nam bán lương thực, nói hiện tại lương thực vận chuyển đến Hoài Nam, ít nhất có lợi gấp năm lần, Hứa lão gia lại không dám đi, ‘ quân Trường Cân ’ Hoài Nam chuyên giết đại quan quý nhân và phú thương!"