Tiểu Bàn khẳng định không nghĩ câu dẫn hắn.
Trình Khanh sủng ái tỳ nữ này, đến Hoài Nam cứu tế cũng phải mang theo, tỳ nữ này sớm muộn gì cũng là người trong phòng của Trình Khanh, không đáng câu dẫn hắn.
Cốc Hoành Thái cũng không có ý tứ câu dẫn người của Trình Khanh, là Bách hộ đại nhân nhà mình cùng Trình Khanh ở trong khoang thuyền thời gian quá lâu, Cốc Hoành Thái tò mò.
Khoang thuyền lại không rộng lắm, hai đại nam nhân bốn mắt nhìn nhau, một chút đều không xấu hổ sao?
Tiểu Bàn đứng ở cửa khoang thuyền canh gác, nàng muốn đề phòng Hứa lão gia và bọn hạ nhân Hứa lão gia bỗng nhiên tới gần, lại bị nghe thấy âm thanh nói chuyện giữa Trình Khanh và Du Tam trong khoang thuyền, biết Hoài Nam so với thiếu gia nhà mình nghĩ đến càng nguy hiểm hơn, dưới tình huống lo lắng, nào có rảnh phản ứng Cốc Hoành Thái!
Cốc Hoành Thái ra tiếng quấy rầy nàng, Tiểu Bàn hung hăng trừng hắn, hai con mắt tròn xoe, giống nai con, dù hung ba ba như thế nào cũng không có lực uy hiếp:
"Ngươi là một gã sai vặt, còn có thể quản đến trên đầu thiếu gia sao? Biểu thiếu gia chính là đối với ngươi quá rộng rãi, mới làm ngươi không quy ——"
Tiểu Bàn bỗng nhiên ngừng nói, Cốc Hoành Thái còn không quen đâu.
"Mắng đi, sao ngươi không mắng tiếp?"
"Câm miệng!"
Tiểu Bàn vòng qua Cốc Hoành Thái, thân thể dựa vào lan can boong tàu, nỗ lực nhìn sang bờ sông, Cốc Hoành Thái theo tầm mắt nàng nhìn lại, bờ sông tất cả đều là cỏ dại bụi cây, dị thường gì cũng không có nha.
"Này, ngươi nhìn cái gì vậy?"
"Suỵt ——"
Cốc Hoành Thái ồn ào, Tiểu Bàn sốt ruột.
Hắn không rõ năng lực của Tiểu Bàn, càng muốn cùng Tiểu Bàn đối nghịch, "Ngươi cái tiểu tỳ nữ này mới thật là một chút quy củ cũng không…… ưm."
Tiểu Bàn nhón mũi chân, duỗi tay bưng kín miệng Cốc Hoành Thái.
Tiểu Bàn là tỳ nữ, không phải đại tiểu thư, tay nàng tuy có non mịn, lại không giống thiên kim tiểu thư nhu nhược không có xương.
Lấy chênh lệch chiều cao giữa hai người, Cốc Hoành Thái vừa cúi đầu, là có thể thấy đôi mắt hạnh của Tiểu Bàn tràn ngập nôn nóng, hơi thở tươi mát lanh lẹ trên người thiếu nữ liên tiếp chui vào trong lỗ mũi Cốc Hoành Thái, ma xui quỷ khiến, Cốc Hoành Thái câm miệng.
Nếu chính mình dùng sức đẩy nàng ra, tiểu nương tử này khẳng định sẽ rơi vào trong sông.
Ha hả, gia không phải sợ Trình Khanh, là không muốn chấp nhặt với tiểu nương từ!
Nếu tiểu nương tử này rơi vào trong sông chết đuối, đường xá dư lại ngay cả người đấu võ mồm cũng không tìm thấy, tất sẽ nhàm chán ——
Tiểu Bàn dựng lỗ tai nghe một lát, nỗ lực bài trừ tiếng nước và động tĩnh từ con thuyền khác quấy nhiễu, đi nghe động tĩnh hai bên đường sông.
Nhưng chỉ nghe được tiếng gà rừng khanh khách kêu trong bụi cỏ hai bên bờ sông.
Chẳng lẽ vừa rồi là chính mình nghe lầm?
Tiểu Bàn rối rắm.
Nàng vẫn luôn biết chính mình đầu óc không tính thông minh.
Sau khi theo Trình Khanh thiếu gia, ở dưới ảnh hưởng của thiếu gia, nàng trở nên hơi chút thông minh, ít nhất biết khi chính mình vô pháp hạ phán đoán, cần báo nghi ngờ cho người thông minh, để người thông minh đi làm quyết định.
Ở trong lòng Tiểu Bàn, Trình Khanh chính là người thông minh nhất!
Nàng buông Cốc Hoành Thái ra, chính mình xoay người đi đến khoang thuyền, nhẹ nhàng gõ vang cửa khoang.
"Thiếu gia, nô tỳ có thể tiến vào không?"
Cửa bị kéo ra, Du Tam đi ra, Tiểu Bàn chạy nhanh đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Trong lòng Du Tam rất là không tha.
Hắn chưa từng có cùng Trình Khanh nói nhiều như vậy.
Nhưng tỳ nữ tên Tiểu Bàn bên người Trình Khanh này, có phải cùng Trình Khanh quá thân mật khăng khít hay không?
Trình Khanh đã thu Tiểu Bàn vào phòng?!
Nam nhân tiếp cận Trình Khanh, Du Tam không cao hứng.
Nhưng nghĩ đến ngoại trừ nam nhân, Trình Khanh sẽ cùng nữ nhân thân cận, hiện tại có ái tì, tương lai sẽ cưới thê sinh con, kiều thê mỹ thiếp trong ngực, mỗi người đều có thể danh chính ngôn thuận thân thiết cùng Trình Khanh, Du Tam cả người đều không tốt!
Ngực hắn đè ép một cục đá lớn, trầm trọng đến suýt chút nữa hít thở không thông.