Nhóm nạn dân không rảnh lo bi phẫn, kinh hỉ đan xen đi theo đằng sau đám người Vinh gia, chờ đoạt đồ ăn Vinh gia đổ đi để lấp đầy bụng.
Từ một hai người, rất nhanh phát triển thành một đám.
Mới rời đi hai ngày, đã có mấy trăm nạn dân tụ tập ở bên nhau, xa xa đi theo sau đội ngũ Vinh gia.
"Ngu xuẩn!"
Trình Khanh mắng to Vinh Cửu.
Hà Uyển lo lắng nói, "nạn dân càng tụ càng nhiều, bọn họ có thể đánh cướp hay không?"
Đánh cướp là khẳng định, chỉ nhìn xem bao giờ xuống tay.
Hiện tại mấy trăm nạn dân, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, bước chân phù phiếm, không nắm chắc đánh thắng mấy chục hạ nhân Vinh gia thân thể khoẻ mạnh.
Nhưng nhân số lại nhiều hơn một chút……nhóm nạn dân tụ tập ở bên nhau khả năng sẽ không có gì băn khoăn.
Đoạt xong Vinh gia, những người này nếm tới ngon ngọt, sẽ lại đem ánh mắt nhìn về phía đội ngũ vận chuyển lương thực.
Trình Khanh bên này có gần 300 nhân thủ phòng vệ, nàng không sợ hơn một ngàn nạn dân, nàng là không nghĩ giết nạn dân!
Không thể lại làm Vinh Cửu đi theo.
Cách kênh đào càng xa, công năng "hộ vệ miễn phí" của Vinh Cửu liền càng râu ria, ngược lại là liên lụy.
Trình Khanh muốn đuổi Vinh Cửu đi, nhóm người thứ nhất đại quản gia phủ Tổng đốc phái tới chặn lại Vinh Cửu cũng đuổi kịp, bọn họ muốn mời Vinh Cửu trở về, Vinh Cửu không nghĩ đi, người đại quản gia phái tới rất cơ linh, nói Vinh thị vì chuyện này mà động thai khí, Vinh Cửu hung hăng quăng mấy roi ngựa về phía trước, bất đắc dĩ quay đầu đi trở về —— Tiểu Bàn nghe được trong miệng Vinh Cửu hùng hùng hổ hổ, lo lắng thân thể tỷ tỷ hắn, khi rời đi cực không tình nguyện.
Vinh Cửu vừa đi, mấy trăm nạn dân cảm thấy đi theo Vinh Cửu có đồ ăn, cũng đi theo sau Vinh Cửu rời đi.
Tiểu Bàn thuật lại những gì nghe được cho Trình Khanh, Trình Khanh thập phần thất vọng.
Dựa theo kịch bản, Thạch gia phải tới tìm nàng gây phiền toái mới đúng, nếu Thạch gia ra mặt, Trình Khanh nhất định sẽ nhân cơ hội ăn vạ Thạch tổng đốc.
Không nghĩ tới Thạch gia lại có thể không ấn kịch bản tới.
Hơn nữa Vinh Cửu thiếu gia tuy trẻ tuổi ngông cuồng, cũng vẫn có thể xem như là một đệ đệ biết quan tâm tỷ tỷ, vốn dĩ một bộ dáng muốn liều mạng cùng Trình Khanh, nghe được tỷ tỷ bị bệnh, lại có thể nhịn xuống một hơi rời đi!
Trình Khanh ở trong lòng đánh giá Vinh Cửu cao hơn một chút.
Đánh giá như vậy chỉ duy trì nửa ngày, bởi vì nửa ngày sau, Tiểu Bàn nói chính mình nghe được tiếng vó ngựa vội vàng, nghe được cả tiếng binh khí tương giao đánh nhau.
"Thiếu, thiếu gia, có người đang chạy tới nơi này…… rất nhiều người……"
Trình Khanh nhìn tường thành xa xa, hạ lệnh đội ngũ vận chuyển lương thực gia tốc đi tới.
"Lý bách hộ, Võ Nhị, còn có Tôn An nghe lệnh, xếp hàng, chuẩn bị ngăn địch, tranh thủ thời gian cho các dân phu vận chuyển lương thực, cần phải để cho bọn họ tiến vào thành trước tiên!"
Hai vạn thạch lương thực không thể tổn thất.
Bọn dân phu đều bị dọa, Trình Khanh bò tới trên đỉnh xe ngựa kêu gọi, "Các ngươi sợ cái rắm, dù cho gặp phải đám cướp Trường Cân, người thứ nhất bọn họ muốn giết cũng là bản quan…… Mọi người nghe lệnh, hiện tại lập tức gia tốc vào thành, nếu ai dám đi theo địch hoặc chạy trốn, bản quan trước khi giết giặc sẽ giết hắn chết trước!"
Trước là sói sau là hổ, Trình đại nhân chia thịt cho tất cả mọi người ăn, quả nhiên là mua mệnh.
Không dám không nghe Trình đại nhân!
Bọn dân phu không rảnh lo đau lòng súc vật, ném roi trong tay đến vang rung trời, liều mạng chạy về phương hướng tường thành.
Trình Khanh tiễn Hà Uyển và Hà lão viên ngoại đi, Hà Uyển muốn Trình Khanh cùng rút lui, Trình Khanh lắc đầu: "Không được, ta vừa đi, nhân tâm liền tan rã, không ngăn cản được kẻ cắp, mọi người đều đừng nghĩ sống."
"Trình Khanh, bảo trọng chính mình!"
Hà lão viên ngoại dặn dò một tiếng, biết chính mình và cháu gái lưu lại cũng liên lụy, mau chóng rời đi, Trình Khanh ngược lại có thể chuyên tâm dẫn người ngăn địch.
Tiểu Bàn không nghĩ đi, Trình Khanh cảm thấy kẻ cắp gần ngay trước mắt, cũng không dùng được năng lực đặc thù của Tiểu Bàn, bảo Hà Uyển mang cả Tiểu Bàn đi.
"Giết địch là chuyện của nam nhân, nào cần một tiểu cô nương như ngươi hỗ trợ."
Trình Khanh đẩy mạnh Tiểu Bàn vào trong xe ngựa, Tiểu Bàn giãy giụa.
"Thiếu gia!"