Hà lão viên ngoại sờ sờ râu: "Để đội ngũ vận chuyển vào trong thành, lão hủ lưu lại cùng các ngươi, Trình trạng nguyên là tôn nữ tế của lão hủ, chẳng lẽ còn có thể mặc kệ lão hủ sao?"
Lão gia tử có thể làm bộ là tổ phụ của Trình Khanh, lời nói đến bên miệng, lại theo tâm ý chính mình nói.
Lưu dân lại không cảm thấy giữ một lão đầu làm con tin có lợi ích gì.
Có lưu dân sờ tay đến túi lương thực trên xe hàng hóa.
Không cần chờ hai canh giờ, chỉ cần cướp lương thực đi, mọi người liền không cần đói bụng.
Hà lão viên ngoại thở dài, lưu dân đã thực đáng thương, nếu không phải bất đắc dĩ, lão gia tử không nghĩ thương tổn bất luận một lưu dân nào.
Nhưng đội ngũ vận chuyển lương thực còn chờ vào thành.
Lão gia tử cũng chỉ có thể cứng tâm địa, xông qua lưu dân.
Dân phu vận chuyển lương thực có hai ngàn người, hai ngày nay tuy rằng mỏi mệt, lại có lương khô ăn, có thịt lợn Trình Khanh cung cấp, tố chất thân thể khá hơn nhóm lưu dân nhiều, trên nhân số cũng chiếm ưu thế, nếu thật đánh lên, khẳng định là các dân phu vận chuyển lương thực có thể thắng.
Còn có mấy chục gia đinh Hà gia, mỗi người đều mang theo binh khí, đối mặt với lưu dân tay không tấc sắt, sức chiến đấu liền thậm chí rất cường hãn…… Chỉ chờ Hà lão viên ngoại ra lệnh một tiếng, mấy chục gia đinh Hà gia sẽ coi lưu dân trở thành địch nhân.
Gia đinh Hà gia vô lệnh không dám động, dân phu vận chuyển lương thực lại không khách khí, mọi người đều sợ bị đám kẻ cắp đuổi theo giết chết, nơi này còn có người lải nha lải nhải chặn đường, có cái gì phải chần chờ, vén tay áo lên đánh người.
Một bên là khát cầu lấp đầy bụng.
Một bên là sợ hãi bị kẻ cắp giết chết.
Tranh đấu chạm vào là nổ ngay.
Đánh là đánh thắng, nhưng một khi đấu võ, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian Trình Khanh tranh thủ cho đội ngũ vận chuyển lương thực vào thành sao?
Ở thời khắc mấu chốt, Hà Uyển đứng dậy, xốc màn xe lên:
"Ta lưu lại làm con tin, các ngươi để đội ngũ vận chuyển lương thực tiến vào thành trước đi…… Ta là thê tử chưa qua cửa của Trình trạng nguyên, có ta ở trong tay các ngươi, Trình trạng nguyên khẳng định sẽ phát lương thực cho các ngươi!"
Tiểu Bàn tưởng thế Hà Uyển lưu lại làm con tin, Hà Uyển không đồng ý.
Không phải Hà Uyển xem thường Tiểu Bàn, khí độ tỳ nữ và tiểu thư không giống nhau, Tiểu Bàn đứng ra ngoài nói chính mình là vị hôn thê của Trình Khanh, lưu dân chưa chắc chịu tin.
Hà Uyển cũng rất sợ.
Tiểu Bàn trực tiếp khóc.
Uyển tiểu thư vì đội ngũ vận chuyển lương thực có thể vào thành, ngay cả thanh danh cũng từ bỏ!
Chờ Hà Uyển đi đến giữa lưu dân, không biết là lưu dân nào đi đầu lui về sau một bước trước, mấy đôi tay duỗi về phía xe vận chuyển lương thực cũng rụt trở về.
Lưu dân che ở trước cửa thành thật đúng là nhường ra một con đường.
Hà lão viên ngoại bảo đám dân phu chạy nhanh vào thành, hắn để lại mười mấy gia đinh bảo hộ Hà Uyển.
Tiếng vó ngựa đã gần đến bên tai.
Dặn dò cháu gái bảo hộ chính mình, Hà lão viên ngoại không chút do dự đi vào cửa thành.
Lão gia tử không vào không được, không có người chủ trì đại cục, nếu quan phụ mẫu trong huyện không có tin tưởng chống cự bỏ thành đi theo địch…… Vậy mới thật là hố chết Trình Khanh và các binh sĩ ngăn địch, còn có bá tánh huyện thành.
……
Ở khi ông cháu Hà gia chu toàn cùng lưu dân, khói thuốc súng nơi xa đã tới gần đám người Trình Khanh.
Mười mấy người cưỡi ngựa chật vật chạy ở phía trước, mặt sau có rất nhiều người truy kích.
Là đám cướp Trường Cân!
Vinh Cửu bộ dáng chật vật, người đi theo bên người chỉ còn lại mười mấy, mỗi người đều bị thương, ở dưới sự truy kích của đám cướp Trường Cân, rốt cuộc thấy được Trình Khanh và binh sĩ Vệ sở, đoàn người Vinh Cửu đại hỉ, đây là cơ hội sống!
Một hộ vệ của Vinh Cửu bị thương tương đối nặng, trước đó toàn dựa vào một hơi cố chống, nhìn thấy phía trước chính là cứu binh, tâm tình thả lỏng ngược lại không nắm được dây cương, ngã xuống lưng ngựa.
"Cửu thiếu mau, chạy mau ——"
Hộ vệ này thật trung tâm, không cho Vinh Cửu dừng lại cứu hắn.
Hắn hiển nhiên là đã suy nghĩ nhiều, Vinh Cửu nằm ở trên lưng ngựa, chặt chẽ bắt lấy dây cương, căn bản là không nghĩ tới cứu hộ vệ rớt xuống lưng ngựa.