Trình Khanh trói chặt Huyện thái gia, lại khách khí mời điển sử Hồng huyện đến.
Các huyện Đại Ngụy đều có ‘ điển sử ’, là quan thuộc hạ của tri huyện, chưởng quản thu phát công văn, có huyện thừa khác chưởng quản lương mã, Chủ bạc chưởng quản tuần bộ, có một số huyện không có huyện thừa và Chủ bạc, liền do ‘ điển sử ’ giám thị sự vụ.
Hồng huyện vừa lúc chính là không có huyện thừa và Chủ bạc, Trình Khanh chỉ có gặp ‘ điển sử ’, mới có thể biết tình huống của Hồng huyện.
Ngoại trừ mời điển sử, đại phu trong huyện cũng được mời đến, vào thành có Tiểu Bàn mang theo người an trí người bệnh, Trình Khanh có thể rảnh tay làm chuyện khác.
Lần đối địch này, binh sĩ Vệ sở, hộ vệ phủ Mậu Quốc Công, gia đinh Trình gia đều có tử thương, Trình Khanh bất chấp thương cảm, nàng cần thiết phải dùng tốc độ nhanh nhất quen thuộc tình huống Hồng huyện, ở trong thời gian ngắn nhất chế tạo Hồng huyện thành một con nhím mà đám cướp Trường Cân không thể nào hạ miệng, giữ được lương thực cứu tế, cũng giữ được tánh mạng của đoàn người chính mình.
Thành Hoài An hiện tại sắp bị đám cướp Trường Cân vây công, Vinh Cửu chỉ là thân thích của Thạch gia, rốt cuộc cũng không phải con trai của Thạch tổng đốc, Thạch gia chịu dành bao nhiêu sức lực cứu Vinh Cửu thật khó mà nói.
Trình Khanh cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Thời khắc sống còn, có thể nào ký thác toàn bộ hy vọng ở trên người người khác?
Dựa vào ai đều không bằng dựa vào chính mình.
Phùng điển sử Hồng huyện đã biết chuyện tri huyện bị bắt lấy, nơm nớp lo sợ tới gặp Trình Khanh, Trình Khanh không cố kỵ, nói thẳng chính mình nguyên muốn bắt cả Phùng điển sử và tri huyện, đối đầu với kẻ địch mạnh, cho Phùng điển sử một cơ hội lập công chuộc tội, nếu có thể chống được đám cướp Trường Cân tấn công, Trình Khanh bảo đảm sẽ thỉnh công cho Phùng điển sử.
Hàm răng của Điển sử đại nhân đều phát run.
"Đám cướp Trường Cân sắp tới?"
Trình Khanh sửa đúng hắn, "Không phải sắp tới, là đã tới, nhưng đám đi đầu đã bị bản quan giết lui, đám cướp Trường Cân muốn tiến công thành Hoài An, sẽ không phái chủ lực tới tấn công Hồng huyện, đây là sinh cơ của chúng ta!"
Chân Phùng điển sử nhũn ra.
Môi ngập ngừng nửa ngày cũng không nói ra được kiến nghị hữu dụng.
Trình Khanh cảnh cáo hắn: "Phùng điển sử, đi theo địch ngươi là đừng nghĩ, đám cướp Trường Cân công phá Hồng huyện, bá tánh bình thường còn có đường sống, mệnh quan triều đình như ngươi và ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bảo vệ Hồng huyện chính là bảo vệ chúng ta, bản quan tin tưởng Phùng điển sử cũng không ngu dốt như tri huyện, chỉ cần cho Phùng điển sử một cơ hội, Phùng điển sử sầu gì không thể lên chức?"
Phùng điển sử không cảm thấy chính mình thông tuệ hơn tri huyện đại nhân.
Nhưng Trình Khanh khẳng định thông minh hơn so với hắn, người ta là Trạng Nguyên lang Lục Nguyên Cập Đệ.
Tri huyện đã bị bắt, Phùng điển sử thực thức thời, "Hạ quan vâng theo đại nhân phân phó, đại nhân yêu cầu hạ quan làm cái gì?"
Trình Khanh đứng ở trên tường thành, nhìn lưu dân bên ngoài.
"Chuyện thứ nhất, cho lưu dân vào thành!"
Cho lưu dân vào thành?
Phùng điển sử dùng sức lắc đầu.
"Đại nhân, không phải hạ quan và tri huyện đại nhân tàn nhẫn, lưu dân từ Hoài Nam chạy ra tới, không biết có nhiễm dịch bệnh hay không, nếu thả bọn họ vào thành, lây bệnh cho bá tánh trong thành, này, này……"
Phùng điển sử chính mình sợ chết, tri huyện cũng sợ chết, việc này không có gì phải che giấu.
Các bá tánh Hồng huyện đồng dạng cũng sợ chết, không cho lưu dân vào thành, là quyết định của tri huyện, nhưng trên dưới Hồng huyện cũng không ai đứng ra phản đối!
Phùng điển sử biết Trình Khanh muốn phát lương thực cho nhóm lưu dân, Phùng điển sử không dị nghị, nếu Hồng huyện có lương thực sung túc, Phùng điển sử cũng sẽ không trơ mắt nhìn một hai ngàn lưu dân chết đói.
Hiện tại có hai vạn thạch lương thực cứu tế, sao Phùng điển sử có thể phản đối? Đương nhiên, hắn phản đối cũng vô dụng, lương thực cứu tế là Trình Khanh mang đến, Phùng điển sử không có tư cách làm chủ.