Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 892 - Chương 892. Tiểu Huyện Thành, Kinh Hỉ Lớn ( 2 Càng )

Chương 892. Tiểu huyện thành, kinh hỉ lớn ( 2 càng ) Chương 892. Tiểu huyện thành, kinh hỉ lớn ( 2 càng )

Vương thiếu tướng quân đi bắt Vinh Cửu, Vinh Cửu dẫn Vương thiếu tướng quân chạy về phương hướng Hồng huyện, kết quả Vinh Cửu được cứu, Vương thiếu tướng quân lại mang mấy trăm quân Trường Cân vào ngõ cụt, toàn quân bị diệt.

Nghĩ đến trận chiến thảm thiết lúc ấy, thám tử may mắn chạy ra tới đến nay đều rơi lệ không ngừng.

Ngoại trừ Vương thiếu tướng quân cùng mấy trăm huynh đệ, tin tức hữu dụng nhất mà thám tử mang ra tới, là số lương thực cứu tế ở Hồng huyện kia.

Mấy thám tử cách Hồng huyện rất xa, không dám kinh động người Hồng huyện, nhưng bọn hắn xác định, lương thực sau khi được vận chuyển vào trong huyện liền không rời đi, số lương thực kia vẫn cứ ở Hồng huyện!

Mấy ngày nay, còn có rất nhiều hương dân dìu già dắt trẻ chạy tới Hồng huyện, giống như cảm thấy huyện thành an toàn.

Hồng huyện khả năng không chỉ có số lương thực cứu tế kia, còn có kinh hỉ bất ngờ đang chờ nghĩa quân.

Triệu tướng quân nghe được trong lòng vừa động.

Ở Hoài An không hoàn thành nhiệm vụ, ở một địa phương nhỏ như Hồng huyện có lẽ có thể đền bù một bộ phận, lập tức hạ lệnh đại quân vạn người hướng tới Hồng huyện!

Năm mươi dặm, ba mươi dặm, đến cuối cùng mười dặm, năm dặm…… cửa thành Hồng huyện tiến vào trong tầm mắt Triệu tướng quân.

"Bắt lấy Hồng huyện, báo thù cho Vương thiếu tướng quân, báo thù cho các huynh đệ đã chết đi!"

Ba mươi dặm.

Hai mươi dặm.

Mười dặm.

Năm dặm.

Trình Khanh nghe lần lượt báo cáo, đứng ở trên tường thành nhìn quân đội vạn người của đám cướp Trường Cân dừng lại cách tường thành Hồng huyện hai dặm, trong miệng bọn họ kêu cái gì "Vì Vương thiếu tướng quân báo thù", Trình Khanh nghi hoặc:

"Ai là Vương thiếu tướng quân?"

Lý bách hộ vò đầu, "Chẳng lẽ là đầu lĩnh nhóm cướp mấy hôm trước?"

Nếu là tên đầu lĩnh kia, Lý bách hộ biết nơi "Vương thiếu tướng quân" rơi xuống —— treo ở cửa huyện nha mấy ngày, đầu của "Vương thiếu tướng quân" đã bị hong khô!

Trình Khanh không biết đám cướp Trường Cân còn có thể nhận ra đầu "Vương thiếu tướng quân" đã hong khô hay không, nhưng cũng không gây trở ngại nàng phái người đi huyện nha mang "Vương thiếu tướng quân" tới trên tường thành.

Trình Khanh sợ đám cướp Trường Cân đóng quân ở ngoài hai dặm, nếu bọn họ không lập tức tiến công, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính thủ thành Hồng huyện bên này, cũng dễ dàng phát hiện chiêu mà chính mình bày ra.

Sự thật chứng minh Trình Khanh suy nghĩ nhiều, đám cướp Trường Cân cũng không có để một Hồng huyện nho nhỏ vào mắt, trong miệng ồn ào vì "Vương thiếu tướng quân" báo thù, một vạn tên cướp Trường Cân vọt lại đây, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bắt lấy Hồng huyện——

Gần, gần!

Bọn họ vọt tới chỗ sông đào bảo vệ bên ngoài Hồng huyện.

Sông đào bảo vệ thành, độ rộng và chiều sâu chỉ có tầm một trượng, ngày thường chứa đầy nước cũng không có tác dụng bao lớn, huống chi bị ảnh hưởng của nạn hạn hán Hoài An, sông đào bảo vệ ngoài thành đã sớm cạn chỉ còn một ít.

Đừng nói đám cướp Trường Cân cưỡi ngựa, dù chỉ dựa vào hai cái đùi xung phong liều chết lấy đà chạy cũng có thể nhảy qua sông đào bảo vệ thành nhỏ bé này.

Ngựa nhảy, người nhảy.

Vó ngựa và chân người vừa rơi xuống đất, liền không chịu khống chế ngã vào sông.

Không tốt, có bẫy!

Nhóm đám cướp Trường Cân đầu tiên lao tới lăn xuống sông đào bảo vệ thành, nước bên trong không quá mu bàn chân, nhưng trong bùn dưới nước thế nhưng chôn vô số vũ khí sắc bén, con ngựa rơi xuống sông đào bảo vệ thành bị đau, đám cướp cũng kêu thảm thiết.

Có kẻ cướp từ trên đùi rút ra ống trúc mang máu.

Đám cướp đi trước trúng chiêu, đám cướp đi sau tốc độ quá nhanh, dù cho muốn lập tức dừng lại cũng không làm được, bởi vì quán tính, còn ép cho đồng bạn sâu xuống đáy sông…… đám cướp Trường Cân tới ngày thứ bảy mới đến, bá tánh Hồng huyện chờ đến sốt ruột, Trình Khanh hỏi nhân dân kế sách, mấy thợ săn ở nông thôn vào thành tránh họa liền dâng lên biện pháp này.

Bình Luận (0)
Comment