Không biết ai bộc phát ra tiếng hoan hô trước, vô cùng có sức cuốn hút, toàn bộ Hồng huyện đều vui lên.
Trình Khanh không tiện đả kích tính tích cực của mọi người, nhưng nàng tin tưởng đám cướp Trường Cân sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy.
Đây chỉ là bắt đầu.
Trình Khanh nghĩ như vậy, lại thấy Vinh Cửu cũng lén lút cao hứng, Trình Khanh âm thầm bật cười.
Nàng đã bức chính mình thật chặt.
Dù cho chỉ là bắt đầu, vậy cũng là bắt đầu thực tốt.
Hồng huyện ở trên sĩ khí ép đám cướp Trường Cân tới gắt gao!
Ở trước khi đám cướp Trường Cân phát động đợt công kích thứ hai, Trình Khanh vội vàng chỉ huy tất cả mọi người quét tước chiến trường.
“Vũ khí” dưới tường thành có thể nhặt về khẳng định sẽ nhặt về.
Nhưng phải chờ đến khi đám cướp Trường Cân rút ra xa mới có thể động.
Trước mắt còn phải thống kê thương vong, người có thể cứu trở về, Trình Khanh đều sẽ tận lực cứu.
Hà Uyển và Tiểu Bàn phụ trách đội hậu cần và đội chữa bệnh của Hồng huyện, có hai nàng mang theo một đám phụ nữ và trẻ em Hồng huyện làm việc, Trình Khanh thật sự bớt được rất nhiều nỗi lo về sau.
Võ Nhị còn sống.
Gia đinh Trình gia có người bị thương, nhưng không chết.
Hộ vệ phủ Mậu Quốc Công đồng dạng cũng như thế.
Ngay cả binh sĩ Vệ sở Lý bách hộ và Lang thiên hộ dẫn dắt, nhân số tử vong cũng rất ít.
Trình Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Phụ nhân xông lên đầu tường, cầm muôi liều mạng cùng đám cướp cũng đã chết hai người.
“Hai người chết đều là quả phụ, trong nhà không có nam nhân, nhưng các nàng vẫn xông lên đầu tường.”
Phùng điển sự thổn thức.
Hai quả phụ này, ngày thường không ra ngoài, đóng cửa lại sinh hoạt, không nghĩ tới có lá gan như vậy!
Trình Khanh trầm giọng nói: “Bản quan chắc chắn sẽ thế các nàng thỉnh phong.”
Hồng huyện thủ thành, nhân số bỏ mình tổng cộng là 127 người.
Thi thể đám cướp Trường Cân ngoài thành, Trình Khanh sai người kiểm kê, có 1201 cái, phàm là người còn có một hơi, ở khi đại quân đám cướp lui lại đều mang đi.
Trình Khanh phỏng chừng những kẻ bị thương trong đám cướp Trường Cân sẽ chết thêm một bộ phận nữa, tổng số tử vong của đám cướp Trường Cân ở trong lúc công thành hẳn là sẽ đạt tới 1500 người trở lên, đây là một chiến tích vô cùng không tồi.
Dù là Trình Khanh, muốn lần thứ hai phục chế chiến quả như vậy cũng rất khó.
Đám cướp Trường Cân là đột nhiên không kịp phòng ngừa rơi vào trong “Bẫy rập” sông đào bảo vệ thành mới rối loạn đầu trận tuyến, cùng một địa phương đã té ngã một lần, đám cướp Trường Cân sẽ không ngã lần thứ hai.
Nói cách khác, bẫy rập ở sông đào bảo vệ thành là dùng một lần, không thể lại sử dụng.
Máy bắn đá và vũ khí có thể dùng lại, Trình Khanh đã sai người nhặt toàn bộ vũ khí trở về.
Không chỉ có nhặt về vũ khí nhà mình, còn nhặt về binh khí đám cướp làm rơi, xem như thu hoạch ngoài ý muốn.
Còn có chiến mã chết, toàn bộ được kéo trở về huyện thành, đây đều là thịt chất lượng.
Trình Khanh hạ lệnh dọn thi thể quân địch đến cùng nhau, phóng hỏa thiêu hủy.
Dùng rất nhiều củi lửa, thiêu hơn phân nửa ngày mới thiêu xong, ánh lửa bốc lên thực cao, Triệu tướng quân đóng quân cách Hồng huyện 500 dặm cũng có thể xem rõ ràng.
……
“Thiêu hủy xác đám cướp đương nhiên là vì phòng ngừa dịch bệnh.”
Tiểu Bàn mang theo nhóm phụ nữ hỗ trợ trị thương, Trình Khanh thuận miệng giải thích với Lang thiên hộ, “Không chỉ có muốn thiêu hủy thi thể, ngay cả các bá tánh trong huyện muốn uống nước cũng cần phải đun sôi, thức ăn cũng phải nấu chín.”
Lang thiên hộ tựa đang nghe, lại tựa không đang nghe.
Mấy ngày trước khi Lang thiên hộ được Lý bách hộ mời đến Hồng huyện liền không đuổi kịp trường hợp khâu lại, mấy ngày nay Tiểu Bàn mang theo một đám phụ nhân Hồng huyện luyện tập, Lang thiên hộ có việc của chính mình, đồng dạng cũng không lưu tâm.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lang thiên hộ nhìn thấy có người dùng kim chỉ khâu lại miệng vết thương.