Cửa phòng bị người gõ vang lên.
Âm thanh đại quản sự từ ngoài cửa truyền đến:
“Thiếu khanh đại nhân, bệ hạ truyền ngài yết kiến, nội giám trong cung đang đợi ngài.”
Tiêu Vân Đình trên giường thở dài, “Ngươi đi đi, đừng làm cho bệ hạ đợi lâu, nghe nói bệ hạ hôm qua bị hôn mê…… Mạnh Hoài Cẩn, ông trời đưa cơ hội đến trước mặt ngươi, không biết ngươi có thể bắt lấy hay không.”
Mạnh Hoài Cẩn dừng bước chân một chút, không chút do dự rời khỏi phòng Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình chính là như vậy, khi bệnh tình nguy kịch cũng không quên mưu tính nhân tâm.
Người đều đã bị bệnh ở trên giường, còn biết tin tức hoàng đế hôm qua hôn mê.
Tai mắt Tiêu Vân Đình ở trong cung vẫn cứ thực linh thông, cũng không bởi vì Tiêu Vân Đình bệnh tình nguy kịch mà tai mắt liền trở nên bế tắc.
…… Cho nên, tai mắt nguyện trung thành không chỉ có Tiêu Vân Đình đi?
Mạnh Hoài Cẩn đi theo nội thị ngự tiền tiến cung.
Hoàng đế ở Càn Thanh cung chờ hắn, Mạnh Hoài Cẩn còn ngoài ý muốn ở trong điện gặp được Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu nương nương dặn dò hoàng đế phải đúng hạn uống dược, Mạnh Hoài Cẩn tiến vào điện, Hoàng Hậu liền ngậm miệng.
Từ sau “vụ án yếm thắng”, tình cảm đế hậu bắt đầu trở nên tốt hơn.
Hoàng đế rất ít lại triệu kiến phi tần hậu cung, cũng không thích đi đến chỗ mấy phi tần địa vị cao, ngược lại số lần đi Khôn Ninh Cung càng ngày càng nhiều.
Hôm qua trước khi hoàng đế hôn mê phân phó người bên người đi tìm Hoàng Hậu tới.
Chờ sau khi hoàng đế được ngự y thi châm đánh thức, liền thấy Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh hắn, tựa như đang rơi lệ.
Hoàng Hậu hơi thở dồn dập, tua ngọc bội trên người hỗn độn, cả khuôn mặt cũng vàng.
Hoàng Hậu để mặt mộc lộ ra dấu vết năm tháng, nhưng hoàng đế từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy Hoàng Hậu như vậy, lại trăm vị tạp trần.
Hoàng đế cho rằng Hoàng Hậu sẽ không khóc vì hắn nữa.
Rốt cuộc ở trong lòng Hoàng Hậu, chính mình đã sớm không phải trượng phu của nàng, mà là một đế vương đã tổn thương nàng sâu vô cùng.
Không nghĩ tới, trận bệnh đột nhiên tới này của chính mình, sẽ làm Hoàng Hậu biểu lộ chân tình.
Hoàng đế xúc động, vô cùng tùy hứng lưu Hoàng Hậu tại Càn Thanh cung, triệu kiến Mạnh Hoài Cẩn, cũng không kiêng dè Hoàng Hậu.
Làm như vậy là vi phạm tổ chế, “Hậu cung không được tham gia vào chính sự” là quy củ Ngụy Thái Tổ định ra.
Nhưng hoàng đế hiện tại không quá để ý.
Hắn cũng không phải vị đế vương đầu tiên làm như vậy.
Hoàng đế không e dè Hoàng Hậu ở đây, trực tiếp hỏi sự tình Thiên Tân Vệ, Mạnh Hoài Cẩn nheo mắt, nhìn Hoàng Hậu nương nương ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế là bị bệnh người già, đối với Hoàng Hậu mềm lòng áy náy, hay là cố ý muốn thăm dò Hoàng Hậu nương nương?
Trong đầu Mạnh Hoài Cẩn hiện lên ý niệm này, tiện đà chính mình cũng cảm thấy châm chọc.
Hoàng Hậu đã không có nhà mẹ đẻ, không có con trai nối dõi, người duy nhất đi lại gần là Ngũ hoàng tử hiện giờ còn hãm ở Hoài Nam chưa thoát thân được.
Có lẽ nguyên nhân chính là vì như vậy, hoàng đế mới có thể tín nhiệm Hoàng Hậu nương nương ——
“Mạnh thiếu khanh, đối với tình huống Thiên Tân Vệ, ngươi còn có băn khoăn gì, chẳng lẽ ở trước mặt trẫm, ngươi cũng không dám nói thật ra?”
Mạnh Hoài Cẩn thật lâu không đáp lời, hoàng đế không nhịn được ra tiếng thúc giục, trong giọng nói có bất mãn.
Mạnh Hoài Cẩn thu liễm tâm thần, từ trong tay áo lấy ra một quyển tấu chương.
“Kết quả điều tra, cái nhìn của vi thần với việc này, tất cả đều ở đây, thỉnh bệ hạ xem.”
Nội thị cầm tấu chương trong tay Mạnh Hoài Cẩn, hoàng đế lại bảo nội thị đưa đến trước mặt Hoàng Hậu, “Tử Đồng thế trẫm đọc đi.”
Trong điện yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tấu chương như vậy, sao Hoàng Hậu nương nương có thể xem được.
Nhưng hoàng đế hạ lệnh, ai dám mở miệng phản bác?
Hoàng Hậu nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt, nâng nâng tay, Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên đánh gãy Hoàng Hậu, “Bệ hạ, để thần báo cáo miệng đi. Tình huống thối nát của ba đại Vệ sở Thiên Tân, vi thần lúc trước đã giao cho bệ hạ một bộ phận chứng cứ. Thần tra ra kho lúa Thiên Tân thiếu hụt, có quan hệ mật thiết cùng Vệ sở thối nát, quan trọng là lương thực thiếu hụt từ kho lúa Thiên Tân chảy về phía Giang Nam, vi thần cho rằng đây mới là điểm mấu chốt.”