Kẻ cướp không có cơ hội vọt tới bên người Trình Khanh đã bị Võ Nhị mang theo gia đinh Trình gia giải quyết.
Võ Nhị đằng đằng sát khí.
Đám tặc nghịch một chút ánh mắt đều không có, thiếu gia nhà mình là "Lục Nguyên Cập Đệ" duy nhất của bổn triều, là kiêu ngạo của Trình thị Nam Nghi, thậm chí toàn bộ huyện Nam Nghi, Tuyên Đô phủ, lại có thể chỉ giá trị một ngàn lượng sao?!
Nếu Trình Ngũ lão gia biết có người định giá Trình Khanh như vậy, hận không thể lấy bạc ném chết đám cướp Trường Cân.
Ngay cả Hà Uyển, nghe nói Trình Khanh chỉ trị giá một ngàn lượng bạc thưởng sắc mặt cũng cổ quái.
Một ngàn lượng?
Ngay cả một vạn lượng, Hà Uyển cũng mua nổi.
Nếu có thể sử dụng bạc yết giá thì quá tốt, Hà Uyển sẽ một hơi mua mấy "Trình Khanh"…… Về phần mua mấy "Trình Khanh" về nhà làm gì, Hà Uyển còn chưa kịp nghĩ ra.
Bên ngoài tường thành, thi thể đám cướp Trường Cân nằm khắp nơi, đám cướp chất thi thể của đồng bạn ở dưới chân tường, bò lên trên.
Lang thiên hộ giữ chặt Tôn An: "Còn tiếp tục như vậy, tường thành không thủ được, tiễn pháp của ngươi tốt, có thể nhắm chuẩn chủ soái của đám cướp hay không?"
Phía xa một mảnh đen như mực, Tôn An căn bản không thấy rõ chủ soái của đám cướp trốn tránh ở nơi nào.
"Thấy được là được!"
Lang thiên hộ trong miệng chửi má nó.
Đúng lúc này, phía sau đám cướp Trường Cân có người kêu gọi:
"Nghĩa quân không nghĩ thương tổn bá tánh bình thường, nghĩa quân chỉ giết cẩu quan triều đình!"
"Giao ra Trạng Nguyên Trình Khanh, nghĩa quân lập tức lui quân."
"Lặp lại lần nữa, giao ra Trạng Nguyên Trình Khanh, nghĩa quân lập tức lui quân!"
Ít nhất có hơn một ngàn người cùng kêu lên, âm thanh lớn đến toàn bộ huyện thành đều có thể nghe thấy được.
Huyện thành lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.
Đám cướp Trường Cân thật sự chỉ giết quan không giết bá tánh?
Giao ra Trình đại nhân, đám cướp Trường Cân sẽ lui lại sao?
Khẳng định là giả!
…… Nhưng vạn nhất là thật thì sao?
Có rất nhiều tầm mắt dừng ở trên người Trình Khanh.
Trong bóng đêm, Trình Khanh mặc quan phục, dáng người thon gầy đơn bạc, phảng phất gió đêm lớn hơn một chút, đều có thể thổi bay Trình đại nhân trẻ tuổi.
Vinh Cửu vui sướng khi người gặp họa.
—— vì nhóm chân đất thủ thành, nhóm chân đất có cảm kích, nhưng ở thời khắc mấu chốt, chút cảm kích này há có thể quan trọng hơn tánh mạng của chính mình.
Trình Khanh một chữ cũng chưa nói.
Một thiếu niên mười mấy tuổi vừa kêu một tiếng "Trình đại nhân", lập tức đã bị tổ phụ nhà mình cầm quải trượng đổ ập xuống đánh: "Khốn kiếp, nhãi ranh, ngươi còn có lương tâm hay không, không phải vì giữ được Hồng huyện, Trình đại nhân đã sớm rời đi, hiện tại ngươi tưởng giao Trình đại nhân cho đám cướp Trường Cân, trừ phi dẫm qua thi thể của lão nhân này!"
Lão nhân trung khí mười phần, thiếu niên mười mấy tuổi bị đánh tới dậm chân.
"Ông nội, cháu không phải, cháu không có……"
"Ô ——"
"Trình, Trình đại nhân vì Hồng huyện ra lực lớn như vậy, ai muốn giao Trình đại nhân cho đám cướp, cháu là người thứ nhất liều mạng với hắn!"
Thiếu niên muốn né tránh quải trượng đánh vào trên người, lại sợ không đánh trúng chính mình, tổ phụ sẽ sốt ruột té ngã, liền nhịn xuống ăn một trận đánh.
Nhưng thiếu niên ủy khuất!
Hắn vừa mới kêu một tiếng "Trình đại nhân", cũng chưa nói giao Trình đại nhân cho đám cướp, tổ phụ vì sao phải đánh hắn?
Chẳng lẽ chính mình ở trong lòng tổ phụ chính là một tiểu nhân thất tín bội nghĩa, không hề có liêm sỉ sao?!
"Được rồi, hẳn là hiểu lầm, lão trượng, ngài đừng tức giận mà hỏng thân thể chính mình. Ngài có phải họ Lưu hay không, bản quan nhớ rõ tôn nhi này của ngài năm nay vừa mới trúng tú tài, còn là Lẫm sinh, có phải hay không? Nếu thiếu niên anh tài bị ngài đánh hỏng, chẳng phải là tổn thất lớn sao."
Trình Khanh tiến lên can ngăn, Lưu lão trượng sau đó mới ngừng tay.
Lưu tú tài lại thụ sủng nhược kinh.
Đám cướp Trường Cân công thành, Phùng điển sử nơi nơi điều động nhân thủ hỗ trợ, mỗi bá tánh trong huyện đều xuất lực, Lưu tú tài cũng được Phùng điển sử tìm đi hỗ trợ làm công tác ký lục công văn, Hồng huyện có nhiều người như vậy, không nghĩ tới Trình đại nhân quản toàn bộ huyện thành, còn có thể nhớ kỹ chính mình, Lưu tú tài kích động gật đầu:
"So sánh với đại nhân, thành tựu của học sinh nào đáng nói, đại nhân là tấm gương của người đọc sách toàn Đại Ngụy, nếu đám cướp bắt đại nhân đi, đối với người đọc sách Đại Ngụy là bị thương nặng…… Học sinh tuyệt không cho phép đám cướp Trường Cân thực hiện được âm mưu!"