Ở túp lều ngoài thành và bên trong thành là cảm giác hoàn toàn không giống nhau, vào thành liền có che chở, tâm phiêu bạc bắt đầu yên ổn, tuy là nơi ở lâm thời dựng bằng cỏ tranh cây trúc, nhóm lưu dân lại rất yêu quý —— đám cướp Trường Cân bắn mũi tên lửa vào huyện thành phóng hỏa, tao ương trước hết chính là túp lều dựng sát tường thành của nhóm lưu dân, hơn nữa hai ngày này, lưu dân tử thương cũng không ít, hiện tại nhóm lưu dân tóm được cơ hội có thể báo thù, thật là cầm đao chém đám cướp thành bảy tám khối cũng không đủ hả giận!
Đều không cần Trình Khanh cổ động sĩ khí, trên dưới Hồng huyện đoàn kết một lòng muốn giết đám cướp Trường Cân.
Mấy người Võ Nhị mệt đến thở hồng hộc, sôi nổi thối lui đến bên người Trình Khanh, sợ cửa thành mở ra sẽ có kẻ cướp hoảng không chọn đường sấm đến trước mặt Trình Khanh.
Trình Khanh cũng bảo đám người Hà Uyển và Tiểu Bàn dựa đến bên người chính mình, không cần sơ ý, đề phòng đám cướp Trường Cân chó cùng rứt giậu.
Lúc này, dù Trình Khanh đuổi Vinh Cửu đi, Vinh Cửu cũng sẽ da mặt dày ăn vạ.
Lúc này sấn chạy loạn ra khỏi thành, chết vào hỗn chiến, chẳng phải là quá oan uổng?
Vinh Cửu không chỉ có không trốn, ở trước mặt Trình Khanh còn bày đủ tư thái.
Viện quân tới Hồng huyện khẳng định là từ thành Hoài An tới, phủ Tổng đốc vẫn phái binh tới cứu chính mình.
Mặc kệ là Trình Khanh hay là trên dưới Hồng huyện, người cả thành này, đều là dính ánh sáng của chính mình, Vinh Cửu tự nhiên đắc ý!
Triệu tướng quân bị hai đạo nhân mã trước sau giáp công, rốt cuộc hồi phục lại tinh thần.
Đi trước không đường, lui về phía sau không được, chỉ có thể từ mặt bên phá vây trốn đi.
Triệu tướng quân muốn tụ tập thủ hạ binh giết ra một con đường, tự nhiên châm lửa lên, nếu không bộ hạ của hắn sẽ không thấy rõ soái kỳ, không biết chạy trốn về phương hướng nào.
Cây đuốc vừa sáng lên, liền bại lộ vị trí của Triệu tướng quân, Tôn An ở trên tường thành chờ đã lâu, đáp cung bắn tên, nhắm ngay mặt Triệu tướng quân.
Một mũi tên bắn ra, Triệu tướng quân trên lưng ngựa hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống ngựa.
Nhóm tâm phúc của hắn luống cuống tay chân đi cứu, Du Tam lập tức rống to: "Chủ soái đám cướp đã chết!"
"Chủ soái đám cướp đã chết!"
"Chủ soái đám cướp đã không còn, lên!"
Đây thật sự là tin tức tốt đại chấn sĩ khí!
Đối với đám cướp Trường Cân tới nói, lại là tin dữ.
Dù cho mấy tâm phúc của Triệu tướng quân liều mạng kêu "Tướng quân không chết", âm thanh bọn họ lại bị bao phủ ở trong tiếng chém giết của hai quân giao chiến.
Đám cướp hoàn toàn băng, hoảng không chọn đường hướng tới bốn phía chạy trốn.
Du Tam chém bay mấy kẻ cướp, bớt thời giờ liếc nhìn tường thành một cái.
Trên tường thành có một người mặc quan phục, chỉ xem thân hình, Du Tam liền biết đó là Trình Khanh.
—— hắc, nhìn tiểu gia giết địch uy phong như vậy, há có thể không ngưỡng mộ tiểu gia sao!
Du Tam suy nghĩ nhiều.
Trình Khanh đứng ở trên tường thành, lại mặc quan phục, Hồng huyện này chỉ có nàng là quan ngũ phẩm, Du Tam ở dưới tường thành có thể nhận ra Trình Khanh, Trình Khanh nhìn phiến hỗn loạn dưới tường thành, lại sao có thể nhận ra Du Tam đang mặc khôi giáp!
Trình Khanh nhìn đám cướp Trường Cân đã binh bại tán loạn, đứng ở trên tường thành thở phào một hơi.
Lang thiên hộ lãnh binh ra khỏi thành, giết được vui sướng tràn trề.
Một bộ phận đám cướp Trường Cân đào tẩu, Du Tam sai người truy kích, một bộ phận đám cướp Trường Cân bị đương trường tiêu diệt, còn có một bộ phận lại ném xuống binh khí xin tha, bị bắt làm tù binh.
Khi chiến sự bên ngoài Hồng huyện trần ai lạc định, sắc trời đã sáng.
Ánh bình minh đầy trời, Du Tam dẫn binh vào thành, khôi giáp của hắn gần như bị ngâm ở trong máu loãng, nhưng cũng không phải tất cả đều là máu của chính hắn, phần lớn là của đám cướp.
Hắn cũng bị thương nhẹ, miệng vết thương đã đơn giản băng bó qua.
Du Tam rất mệt, lại thực phấn khởi.
Vừa tiến vào Hồng huyện, Du Tam đã dựng thẳng người.