Khảo qua viện thí, đó chính là tú tài.
Học Đạo một tỉnh đều nói nàng sang năm có thể thử khảo tú tài, Trình Khanh cảm thấy chính mình có hy vọng rất lớn.
Trên mặt Trình Ngũ lão gia mang ý cười, Mạnh Hoài Cẩn cũng hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Khanh đã nhìn quen trường hợp lớn, những người này chỉ cần vứt bỏ thành kiến, nàng vốn thành thạo mấy trường hợp này, ngôn hành cử chỉ đều tự nhiên hào phóng, sao sẽ khiến người ta ghét được?
Trình Khanh lớn lên dung mạo bình thường, còn là nhi tử của Trình Tri Viễn…… Nhưng sau khi nói chuyện với nàng, thực dễ dàng xem nhẹ hai điểm này.
Du tri phủ đánh giá nàng là có “nét đẹp nội tâm”, Lý tri huyện thực ghen ghét, Trình thị Nam Nghi thật sự có rất nhiều con cháu ưu tú, một tên Trình Khanh mười ba tuổi cũng đã có biểu hiện như vậy, Trình thị sầu gì mà không hưng thịnh!
Chờ khi tỳ nữ lại đến hồi bẩm, nói có người thứ hai giải được ba mươi đạo đề, mặc kệ là Thẩm Học Đạo hay là Lý tri huyện cũng chưa để ý như vậy, đãi ngộ cho người thứ hai khẳng định không giống người thứ nhất.
Lý tri huyện thuận miệng nói: “Cũng là con cháu Trình thị sao?”
Trình Khanh cười đáp: “Hồi đại nhân, là đường huynh của Trình Khanh.”
Lý tri huyện đối với Trình Khuê còn có ấn tượng, “Là người năm trước khảo trúng tú tài đi, các ngươi là đường huynh đệ một phòng đi!”
Cùng một phòng, lại quan hệ bất hòa.
Chuyện Trình Khanh đỡ linh bài về quê bị nhị phòng cự tuyệt có thể nói mọi người ở huyện Nam Nghi đều biết, Lý tri huyện đương nhiên cũng nghe qua.
Án tử của Trình Tri Viễn sẽ được phán định như thế nào trước không nói, tiểu lang Trình Khanh này thực sự không tồi, nếu bị liên lụy, cũng thật lãng phí.
Cách làm của nhị phòng Trình thị chiếm đại nghĩa, lại bất cận nhân tình, Lý tri huyện đối đãi với Trình Khuê liền nhàn nhạt.
Trình Khuê không rõ nguyên do, chỉ nghĩ Trình Khanh nói gì đó bất lợi cho hắn, tay dưới tay áo âm thầm nắm chặt. Thẩm Học Đạo cũng hỏi hắn, Trình Khuê đáp không hề kém so với Trình Khanh, lại không có thể lưu lại trong phòng khách lâu lắm, Trình Ngũ lão gia vuốt râu dê:
“Ánh trăng bên ngoài đẹp, người trẻ tuổi các ngươi cùng đi ngắm trăng giao hữu đi.”
Lý tri huyện cười nói, “Hoài Cẩn cũng mới cập quan, cùng đi ngắm trăng đi, không cần bồi mấy lão nhân chúng ta.”
Cập quan?
Hóa ra Mạnh sư huynh năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi.
Thật trẻ, so với nàng suy đoán còn nhỏ hơn một ít.
Mạnh Hoài Cẩn biết nghe lời, nghe theo kiến nghị của Lý tri huyện, mang theo hai người Trình Khanh và Trình Khuê rời khỏi phòng khách. Mấy người Du Tam chờ ở trong viện, thấy Trình Khuê nhanh như vậy đã ra tới tâm sinh ra cảm giác không ổn, Trình Khuê nhẹ nhàng gật đầu:
“Thẩm tông sư theo lệ thường hỏi một phen.”
Hỏi theo lệ thường?
Không phải là tỏa sáng rực rỡ sao!
Vất vả giải ba mươi đạo đề, thời gian ở trong phòng khách cũng chỉ nửa chén trà nhỏ, cũng quá không đáng giá.
Nhưng thật ra Trình Khanh, ở trong phòng khách ngây người lâu như vậy, có phải đã ngáng chân Trình Khuê hay không?
Ánh mắt Du Tam hung ác, Trình Khanh không dao động.
—— như thế nào, nàng làm cho người ta thích hơn, chẳng lẽ cũng sai sao?
Phòng khách cùng trong viện là hai thế giới không giống nhau.
Phòng khách nghiêm túc, trong viện náo nhiệt.
Mạnh Hoài Cẩn là người nổi tiếng, hắn vừa rời phòng khách liền có rất nhiều người tiến lên bắt quan hệ, nhóm cử nhân muốn tham thảo kinh nghiệm sang năm thi hội của hắn, nhóm tú tài ôm văn chương của chính mình hy vọng nhận được chỉ điểm, người trong nhà có khuê nữ đợi gả thậm chí đối với Mạnh Hoài Cẩn như hổ rình mồi, các kỹ nữ đánh đàn trợ hứng trong biệt viện nhìn Mạnh Hoài Cẩn cũng hai mắt tỏa sáng ——
“Mạnh sư huynh xin cứ tự tiện, không cần chiếu cố ta, chính ta tùy tiện đi dạo!”
Bản thân Trình Khanh không rời đi cũng sẽ bị người chen ra ngoài, người ta chỉ cảm thấy hứng thú với Mạnh Hoài Cẩn, nàng vẫn là có tự mình hiểu lấy.