"Thiếu gia, chúng ta đi Hoài Nam như thế nào?"
"Dọc theo sông Hoài đi lên trên, mấy ngày là có thể đến Hoài Nam."
Trình Khanh thuận miệng nói, Tiểu Bàn sốt ruột, "Nô tỳ không phải hỏi phương hướng, là hỏi chúng ta sau khi đến Hoài Nam nên làm cái gì bây giờ!"
Hoàng đế chỉ hạ chỉ bảo Trình Khanh đi Hoài Nam, cũng chưa nói sau khi đến đó sẽ làm cái gì.
Trình Khanh chuẩn bị hội hợp cùng Kỳ chỉ huy sứ, Kỳ chỉ huy sứ mang theo mấy vạn đại quân, làm Trình Khanh có cảm giác tương đối an toàn.
Hiện tại Kỳ chỉ huy sứ là quan to triều đình, nàng là thứ dân, Trình Khanh cũng suy xét khả năng Kỳ chỉ huy sứ cự tuyệt thu lưu nàng.
Không quan trọng, không có thân phận đồng liêu, nàng vẫn là thế chất của Kỳ chỉ huy sứ.
Ai bảo Kỳ chỉ huy sứ là bằng hữu tâm đầu ý hợp của Trình Tri Tự!
Nàng là chất nhi của Trình Tri Tự, bốn bỏ năm lên một chút, chính là cháu trai của Kỳ chỉ huy sứ nha.
Aizzz!
Nhưng Trình Khanh đại khái đen đủi, rời đi mấy ngày, xa xa liền nhìn thấy một đội kỵ binh, lại không phải quân đội do Kỳ chỉ huy sứ dẫn dắt, mà là đám cướp Trường Cân trở về quân đội Hào Châu.
Nhìn soái kỳ đón gió tung bay, bên trên viết một chữ "Vương", Trình Khanh vuốt cằm hỏi Võ Nhị: "Đầu mục đám cướp Trường Cân chúng ta giết ở Hồng huyện có phải họ Vương hay không?"
Võ Nhị nắm chặt đao trong tay gật đầu: "Người là Lý bách hộ giết, nhưng sau đó thiếu gia lại đem đầu của Vương tiểu tướng quân treo ở trên tường thành……"
Vương tướng quân nói không chừng càng hận thiếu gia hơn.
Tôn An rút trường cung ra, "Ngài đi trước, tiểu nhân dẫn người cản phía sau!"
Trình Khanh đè lại cung của Tôn An, cũng bảo Võ Nhị thu hồi đao.
"Thánh chỉ bảo ta đi Hoài Nam, ta dù có chết cũng phải chết ở Hoài Nam, có thể chạy tới nơi nào được? Được rồi, các ngươi đừng khẩn trương, dọc theo đường đi đã chết quá nhiều người, ta không nghĩ lại có người vì ta mà chết."
Trình Khanh không cho đám người Võ Nhị và Tôn An ứng chiến, đại quân của đám cướp Trường Cân rất nhanh cũng phát hiện ra đoàn người bọn họ, trực tiếp bao vây.
Trình Khanh ức hiếp Vương tướng quân chưa từng gặp qua bản thân nàng, khi bị đám cướp Trường Cân vây quanh, sao ngốc đến mức thừa nhận thân phận của chính mình.
Đám cướp Trường Cân đặt thanh đao lên trên cổ nàng, cảm thấy lại bắt được một con dê béo, Trình Khanh ngoài mạnh trong yếu mắng bọn họ làm càn, nói chính mình là tới tìm cha, cha nàng hiện tại đang làm việc cho nghĩa quân, nàng là nhi tử tới đầu nhập vào lại bị giết, về sau còn ai dám tới đầu nhập vào nghĩa quân?
Đám cướp Trường Cân hỏi cha nàng là ai, Trình Khanh ngạnh cổ:
"…… Gia phụ tên Thôi Lai Phú!"
Trình Khanh nói chính mình đi tìm cha, cha nàng tên Thôi Lai Phú.
Đừng nói đám cướp Trường Cân, ngay cả người bên người Trình Khanh đều chấn kinh…… Này…việc này thích hợp sao?
Nói không chừng đêm nay Trình Tri Viễn đại nhân sẽ phải báo mộng cho Trình Khanh thiếu gia.
Đám cướp Trường Cân cũng vậy, bị thái độ cuồng vọng của Trình Khanh làm cho ngốc, suy nghĩ "Thôi Lai Phú" là đại nhân vật nào trong nghĩa quân.
Thiên vương và tám đại tướng quân đều không có họ Thôi!
Tôn An và Võ Nhị đều bị thao tác không biết xấu hổ của Trình Khanh chấn cho da đầu tê dại, Tiểu Bàn lại phối hợp được với Trình Khanh, là người thứ nhất phản ứng lại đây, cao giọng mắng chửi người:
"Các ngươi bất kính đối với thiếu gia, chờ đến khi lão gia biết, sẽ chém đầu các ngươi!"
Đám cướp Trường Cân bị thái độ của Trình Khanh hù, liền phái một người đi hồi bẩm chủ soái Vương tướng quân.
Vương tướng quân vội vàng lên đường, nghe thuộc hạ hồi báo xong, nỗ lực hồi tưởng cái tên "Thôi Lai Phú" này.
"Bổn tướng quân không quen biết Thôi Lai Phú, nhưng đúng là có một tên thương nhân họ Thôi đang giúp nghĩa quân làm việc, người kia rất đắc dụng, thiên vương đã từng khen hắn rất nhiều lần."