Trình Khanh giống như vô tình nhắc tới việc nhi tử Vương tướng quân chết trận.
"…… Nghe nói bị cẩu quan triều đình chém đầu, còn đem đầu treo ở trên tường thành, cha, con tới tìm cha, rất lo lắng cha bị nhóm cẩu quan triều đình bắt được."
Một người, vì sao có thể mặt không đổi sắc mắng chính mình như vậy?
Thôi lão gia một bên cảm thán, một bên cũng đã hiểu ám chỉ của Trình Khanh.
Nếu Vương tướng quân biết ‘ Thôi Bằng ’ chính mình mang về tới là kẻ thù giết con, Trình Khanh nơi nào còn có mệnh nha.
Thôi lão gia không chỉ có hiểu, còn lập tức nhắc nhở Trình Khanh: "Phía trước chiến sự căng thẳng, không chỉ có Vương tướng quân phải về cứu viện Hào Châu, khả năng các tướng quân khác cũng sẽ trở về, vất vả nhất chính là Triệu tướng quân, hắn đang bị thương cũng phải lãnh binh đi ra ngoài đánh giặc."
Vương tướng quân có thể lừa, Triệu tướng quân thì sao?
Triệu tướng quân đã giao thủ cùng ngươi ở Hồng huyện, có thể nhận ra ngươi hay không?
Thôi lão gia rất lo lắng.
Trình Khanh cũng không nghĩ tới, Triệu tướng quân không chỉ có trốn trở về Hào Châu, thậm chí còn sống.
Như thế có hơi chút phiền toái.
Trình Khanh lúc ấy đứng ở trên tường thành, khi Triệu tướng quân chỉ huy đám cướp Trường Cân công thành, nàng không có thấy rõ Triệu tướng quân trông như thế nào, không biết Triệu tướng quân có thấy rõ diện mạo nàng hay không?
Dù cho Triệu tướng quân không thấy rõ, đám cướp Trường Cân chiến bại chạy tán loạn, có lẽ sẽ nhận ra nàng.
Trình Khanh để lại một cái tâm.
Nếu muốn còn sống, tốt nhất không cần gặp phải Triệu tướng quân.
Trình Khanh hỏi Thôi lão gia có phải muốn lưu tại Hào Châu hay không, Thôi lão gia chính mình cũng không xác định, "Ta là cùng Chương tiên sinh trở về, xem bộ dáng Vương tướng quân, muốn cho ta tiếp tục vì nghĩa quân kiếm lương thực, đến tột cùng có phải hay không, cần nghe Chương tiên sinh phân phó."
Thôi lão gia cảm thấy Chương tiên sinh đã hoài nghi chính mình, về phần vì sao không giết hắn, Thôi lão gia không rõ nguyên nhân.
Ai, có thể sống được thêm ngày nào hay ngày đó, Thôi lão gia chuẩn bị sống tạm tại Hào Châu tùy thời chạy trốn.
Nếu chỉ có chính hắn, hắn cũng không nắm chắc, nhưng có Trình Khanh, Thôi lão gia lại nhiều ra vài phần hy vọng.
Thôi lão gia cầm được thì cũng buông được, trưởng bối dựa vãn bối che chở không mất mặt, Trình Khanh gọi hắn vài tiếng cha, không có khả năng bỏ lại hắn mặc kệ!
Chương tiên sinh.
Lại là Chương tiên sinh.
Khi Trình Khanh nghe được này tên Chương tiên sinh này, Tiểu Bàn ở trong phòng hướng nàng liều mạng đưa mắt ra hiệu, Trình Khanh lập tức dừng miệng.
Xem ra Tiểu Bàn nghe được một ít động tĩnh không nên có.
Trình Khanh lập tức dời đi đề tài, nói cha nàng vất vả, sai người đưa rượu và đồ ăn ngon lại đây, phải đón gió tẩy trần cho cha nàng.
Vương tướng quân có việc cần nhờ Thôi lão gia, tự nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của Trình Khanh.
Hào Châu thiếu lương thực, chỉ là quân lương, không phải đồ ăn của cao tầng.
Đồ ăn Vương tướng quân sai người đưa tới hương vị thực không tồi, so với Trình Khanh mấy ngày nay ăn đến tốt hơn.
Trình Khanh bồi Thôi lão gia uống lên hai ly, Thôi lão gia liền say đến nói mê sảng, lẩm bẩm vài câu, rất nhanh ghé vào trên bàn ngủ.
"Thiếu gia, đầu nô tỳ thật mơ hồ ——"
Tiểu Bàn muốn đi đỡ Thôi lão gia, chính mình cũng tay chân nhũn ra.
Chỉ có Trình Khanh có thể đi có thể nhảy, một chút cũng chưa bị ảnh hưởng.
Trình Khanh lại ngửi thấy cỗ mùi hương thơm ngọt kia, nàng nhìn xung quanh, thử thăm dò hô một tiếng "Lê gia gia", cửa phòng bị đẩy ra, tiến vào lại không phải Lê lão nhân, mà là một nam nhân trung niên sắc mặt vàng như nến.
"Ta nên gọi ngươi là Chương tiên sinh, hay là Hà Vọng Xuân?"
Người trước mắt lớn lên một chút đều không giống Hà Vọng Xuân.
Nhưng sau khi Lê lão nhân tặng Trình Khanh yết hầu giả, Trình Khanh xem như minh bạch kỹ thuật ‘ giả tạo ’ của Đại Ngụy mạnh bao nhiêu…… người Đại Ngụy thường xưng là thuật dịch dung.
Chương tiên sinh và Hà Vọng Xuân tuy rằng lớn lên không giống, vóc người lại không sai biệt lắm, Trình Khanh lớn mật suy đoán Chương tiên sinh cùng Hà Vọng Xuân là một người!