Bao gồm thân phận lai lịch của bọn họ, nguyên nhân bọn họ ẩn núp, Tiêu Vân Đình sẽ tìm ra được.
Lê lão nhân cũng không có tự tiện hành động, hắn quyết định hỏi ý kiến Chương tiên sinh một chút.
Lê lão nhân chính mình là thiện y thiện độc, lại không có đầu óc bằng Chương tiên sinh.
Chương tiên sinh nghe xong đề nghị của Lê lão nhân, nửa ngày không nói gì.
"Nhờ Tiêu Vân Đình?"
"Không sai, nhờ Tiêu Vân Đình chính là nhờ phủ Nghiệp Vương, chỉ có phủ Nghiệp Vương mới có thể ở Bắc Man tìm được sư đệ ta!"
Chương tiên sinh lắc đầu, "Ngươi sai rồi, Tiêu Vân Đình là Tiêu Vân Đình, phủ Nghiệp Vương là phủ Nghiệp Vương, Tiêu Vân Đình tuy là thế tử Nghiệp Vương, lại không nhất định đồng tâm cùng phủ Nghiệp Vương, ngươi làm không rõ điểm này, cũng đừng trông cậy vào Tiêu Vân Đình hỗ trợ tìm được sư đệ ngươi."
Tiêu Vân Đình là thế tử Nghiệp Vương, hắn lại không đồng tâm cùng phủ Nghiệp Vương?
Vậy án tham ô phủ Hà Đài, Tiêu Vân Đình trộm rời kinh, chạy tới huyện Nam Nghi tích cực bôn tẩu, thế phủ Nghiệp Vương rửa sạch ô danh làm cái gì!
Lê lão nhân không tin, "phủ Nghiệp Vương là căn cơ của Tiêu Vân Đình, hắn là nhi tử của Nghiệp Vương, không đồng tâm cùng phủ Nghiệp Vương, chẳng phải là hủy hoại căn cơ của chính mình sao……"
Chương tiên sinh không muốn cùng Lê lão nhân nhiều lời, lại sợ Lê lão nhân tự chủ trương sẽ hỏng việc.
"Phủ Nghiệp Vương đưa Tiêu Vân Đình đi kinh thành làm con tin, chính là đã từ bỏ đích trưởng tử này. Nghiệp Vương hiện tại có con vợ cả khác, còn có con vợ lẽ, đích trưởng tử Tiêu Vân Đình đối với Nghiệp Vương tới nói đã là râu ria, nhưng lại là công cụ Nghiệp Vương dùng để mê hoặc hoàng đế, một nhi tử không lớn lên ở trước mặt phu thê Nghiệp Vương, Nghiệp Vương đối với Tiêu Vân Đình sẽ có mấy phần tình phụ tử?"
Cho nên Tiêu Vân Đình và phủ Nghiệp Vương không những không đồng tâm, hai bên khả năng cũng đề phòng lẫn nhau.
Ma ốm Tiêu Vân Đình khẳng định không phải người được chọn tốt nhất trong lòng Nghiệp Vương để kế thừa phủ Nghiệp Vương, chỉ là sự tồn tại của Tiêu Vân Đình có thể mê hoặc hoàng đế, một ngày nào đó Nghiệp Vương không cần Tiêu Vân Đình nữa, Tiêu Vân Đình cũng chỉ có thể thoái vị nhường lại cho người thừa kế trong lòng Nghiệp Vương.
Chương tiên sinh cũng không đồng tình với Tiêu Vân Đình, nhân sinh trên đời, mỗi người đều có nỗi khổ của chính mình.
Chương tiên sinh suy xét khả năng hợp tác cùng Tiêu Vân Đình.
"Ngươi có thể đi trông thấy hắn, dù sao hắn hiện tại cũng ở Hào Châu, người này nơi nào có thể có lợi, hắn liền chạy tới nơi đó. Ta hoài nghi hắn xuất hiện ở Hào Châu, cùng mục đích với chúng ta, ngươi đi gặp hắn, vừa lúc có thể thử hắn…… Nhớ kỹ, không cần đề cập đến Trình Khanh, đừng làm Tiêu Vân Đình nhận thấy được một chút dị thường!"
Lê lão nhân nghe ra được, không chỉ có chính mình kiêng kị Tiêu Vân Đình, Chương tiên sinh đồng dạng cũng thực kiêng kị tên ma ốm kia.
Hào Châu hiện tại đã bị các đạo nhân mã thẩm thấu thành cái sàng.
Tất cả mọi người hiện tại đều đang đợi, ai không kìm nén được trước, người đó liền bại lộ.
Lê lão nhân giống một u linh đi qua trong đêm khuya ở Hào Châu.
Thế lực của bọn họ chiếm ưu thế hơn so với các thế lực khác, bọn họ tới Hào Châu trước, cho nên nhãn tuyến ở Hào Châu nhiều nhất.
Thám tử Cẩm Y Vệ ẩn nấp ở nơi nào, Tiêu Vân Đình ẩn nấp ở nơi nào, Lê lão nhân toàn bộ đều biết.
Hiện tại hắn muốn đi gặp Tiêu Vân Đình, tự nhiên là không khó khăn!
……
Tiểu Bàn trúng mê hương, rất nhanh liền tỉnh.
Thôi lão gia đại khái là trực tiếp uống rượu có mê dược vào trong bụng, ngủ say hai canh giờ mới tỉnh.
Tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giống như bị ai lấy gậy gộc đánh.
Võ Nhị và Tôn An đều thực tức giận, đây đã là lần thứ hai!
May mắn Trình Khanh thiếu gia không có việc gì.
"Chúng ta ở trên địa bàn của người khác, đương nhiên không làm chủ được, việc này không phải các ngươi sai."