Chuyện Trình Khanh trúng độc là thật, độc có phải do đám người Chương tiên sinh này hạ hay không khó mà nói, nhưng đám người này thật sự đang chú ý Trình Khanh —— như vậy vấn đề chân chính xuất hiện, Trình Khanh và đám người Chương tiên sinh này là quan hệ gì? Lão nhân im miệng không nói, chính là đang bảo hộ Trình Khanh.
"Thực sự có ý tứ."
Tiêu Vân Đình lầm bầm lầu bầu, "…… hóa ra ngươi đang cùng phản tặc lui tới nha."
Tiêu Vân Đình cảm thấy thú vị, là bởi vì Trình Khanh vẫn luôn ghét bỏ hắn có dã tâm, cảm thấy hắn hành động là đang cố tình gây họa, kết quả chỉ chớp mắt, bản thân Trình Khanh đã cùng phản tặc ở chung với nhau!
Hắn tuy rằng đang cười, người bên cạnh lại đều cảm giác được cảm xúc của hắn.
Thế tử gia thực tức giận!
Cấp dưới không cảm giác sai, Tiêu Vân Đình đích xác tức giận.
Làm người xấu cũng cần chú trọng cách điệu, đám người Chương tiên sinh đói bụng ăn quàng đến ngay cả một đám phản tặc chân đất cũng phải thu nạp, làm người xấu làm thực không có cách điệu. Xa không bằng lúc trước ở kinh thành, cổ động tứ hoàng tử hiến vật quý, cuối cùng dùng "kỳ thạch phượng hoàng" giả bẫy tứ hoàng tử, loại thủ đoạn này Tiêu Vân Đình mới tương đối coi trọng.
Sự tình thu nạp đám cướp Trường Cân, Tiêu Vân Đình xem thường.
Mà Trình Khanh cố tình chọn lui tới với một đám người hắn xem thường, cũng không tiếp thu trợ giúp của hắn, khóe môi Tiêu Vân Đình treo lên nụ cười, nội tâm bạo ngược lửa giận, chỉ có cá nhân hắn thể hội sâu nhất.
Trình Khanh xem thường hắn như vậy?
Vậy vì sao hắn phải để ý Trình Khanh!
Tiêu Vân Đình cùng Trình Khanh nhiều lần giao phong, nhiều lần mượn sức Trình Khanh thất bại, chưa bao giờ chân chính tức giận, hiện tại lại tức giận.
Hắn tâm hoả cuồn cuộn, cổ họng hơi ngọt, một cỗ tanh nóng dũng mãnh vào khoang miệng.
Tiêu Vân Đình cúi đầu, lấy khăn che miệng, trên chiếc khăn tuyết trắng có một vết máu lớn.
"Thế tử gia!"
"Thế tử ——"
Tỳ nữ tiến lên đỡ, bị Tiêu Vân Đình đẩy ra.
"Không ngại."
Hắn nắm chặt chiếc khăn nhiễm máu trong tay, "Còn không chết được."
Tỳ nữ ôm kiếm tính cách thanh lãnh, không lanh lợi bằng Tiểu Kế, lúc này lại đỏ đôi mắt.
Thần y nói, nếu Thế tử gia muốn sống đến 30 tuổi, cần không lo lắng, không ưu phiền, không nóng không giận, người thường có thất tình lục dục, Thế tử gia tốt nhất nên giống cao tăng trong miếu thanh tâm quả dục!
Trình Khanh nhiều lần không cho Thế tử gia mặt mũi là việc nhỏ, hiện tại còn làm Thế tử gia tức giận, màu đỏ trên khăn không phải là máu, là mệnh của Thế tử gia!
Ánh mắt tỳ nữ tối sầm lại, khó trách Tiểu Kế đối với Trình Khanh có địch ý, vẫn luôn muốn tìm cơ hội diệt trừ Trình Khanh…… Nếu không phải sợ chọc Thế tử gia tức giận, Tiểu Kế đã sớm động thủ.
Tỳ nữ nghĩ như vậy, liền nghe Tiêu Vân Đình kêu nàng.
"Bảo Tiểu Kế không cần điều tra chuyện Trình Khanh trúng độc nữa, lại thuận tiện để lộ thân phận của Trình Khanh cho Vương tướng quân của đám cướp Trường Cân."
"Nô tỳ đã biết."
Trình Khanh đã thật sự chọc giận Thế tử gia, đạo mệnh lệnh này truyền cho Tiểu Kế, Tiểu Kế nhất định sẽ chấp hành vừa nhanh vừa tốt.
Không thèm để ý, sao lại tức giận?
Tỳ nữ không hiểu đạo lý này, Tiêu Vân Đình hiểu.
Một thiếu niên lang quật cường, vừa giảo hoạt lại vừa chính trực, làm Tiêu Vân Đình cảm thấy thú vị, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trong bất tri bất giác, hắn đối đãi với Trình Khanh, đã sớm không chỉ có đơn giản là muốn lợi dụng Trình Khanh, hắn muốn nhìn Trình Khanh vẫn luôn quật cường đi xuống, có phải sẽ thay đổi một ít hay không, tỷ như thế đạo này.
Cũng muốn nhìn xem Trình Khanh dùng phương thức của chính mình tìm kiếm cái gọi là "công bằng" như thế nào.
Đáng tiếc Trình Khanh vẫn không có thể kiên trì đến cuối cùng, Tiêu Vân Đình hoàn toàn thất vọng, không nghĩ lại cho Trình Khanh đối đãi đặc thù.
Đạo mệnh lệnh này chính là muốn chém đứt vị trí đặc thù của Trình Khanh ở trong lòng hắn.
Chúng sinh đều có thể làm quân cờ trong tay hắn, Trình Khanh cũng không nên là ngoại lệ!
Chờ Trình Khanh có nguy hiểm, cách làm của đám người Chương tiên sinh, có thể cho hắn nhìn ra Trình Khanh và đám người Chương tiên sinh kia thông đồng ở bên nhau rốt cuộc muốn làm cái gì.