Dược hiệu chưa hết, Du Hiển không có khả năng tỉnh lại.
Nhưng Lê lão nhân nói Cẩm Y Vệ có giải dược ——
Tư duy so với nói chuyện nhanh hơn, Chương tiên sinh đã nghĩ tới không thích hợp, lại không kịp nói, Du Hiển vốn nên hôn mê ra sức nhảy dựng, tránh thoát dây thừng trên người, không chỉ có mượn lực chính mình đứng lên, còn thuận thế đá một tử sĩ bên người xuống địa đạo.
Sau đó Du Hiển muốn đi bắt Chương tiên sinh, Chương tiên sinh ngã xuống đất tránh thoát, tử sĩ duy nhất còn chưa có tiến vào địa đạo bổ một đao về phía Du Hiển.
Du Hiển quay đầu đi, đao kiếm quét một chút qua gương mặt hắn, kéo ra một miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Du Hiển cũng không có đuổi theo Chương tiên sinh không bỏ, thậm chí không triền đấu cùng tử sĩ, hắn ngay từ đầu ở phía sau Trình Khanh, sau các động tác liên tiếp, hắn kéo Trình Khanh tới phía sau mình.
Nắm tay Trình Khanh, tim Du Hiển đập rất nhanh.
Tim Trình Khanh cũng đập rất nhanh.
Suýt bị tên chó Du Tam này hù chết…… Du Tam lại có thể là giả vờ?!
Thật trầm ổn!
Trình Khanh để lộ nỏ trong tay áo, nhắm ngay Chương tiên sinh:
"Thả chúng ta đi!"
Du Hiển lôi kéo Trình Khanh, đi bước một lui về sau, sợ tử sĩ lại bắt lấy dây thừng trèo lên.
Lê lão nhân muốn cản, Chương tiên sinh cười lạnh một tiếng, đánh cái thủ thế: "Không cần truy, chúng ta đi trước!"
Một tên Cẩm Y Vệ, giả chết một đường, không bắt lấy yếu phạm lập công, lại có thể chỉ nghĩ cứu Trình Khanh.
Trình Khanh không muốn có lây dính cùng bọn họ, vừa rồi lại không cho hắn giết cháu ngoại Lạc Thuân.
Hai người kia nếu không có chút gì đó, Chương tiên sinh có thể viết ngược tên của chính mình.
Nếu Cẩm Y Vệ ở ngay phía sau, Trình Khanh đi theo cháu ngoại Lạc Thuân liền sẽ không có nguy hiểm quá lớn, dọc theo đường đi khi Chương tiên sinh phá giải cơ quan, Trình Khanh xem đến đôi mắt đều không nháy mắt, chỉ sợ đang liều mạng nhớ vị trí cơ quan và lộ tuyến an toàn, vốn dĩ muốn tìm cơ hội chạy trốn…… Chương tiên sinh cảm thấy khả năng Trình Khanh ở tổ lăng gặp phải nguy hiểm không lớn, quyết đoán gọi Lê lão nhân lại.
Lê lão nhân cũng không còn sức lực truy, nếu còn không xử lý miệng vết thương, ruột hắn cũng phải chảy ra ngoài.
Chương tiên sinh nhảy xuống địa đạo, Lê lão nhân ở dưới nâng đỡ của tử sĩ cũng thuận lợi đi xuống, sau khi một tử sĩ cuối cùng nhảy xuống, phiến đá địa đạo răng rắc răng rắc khép lại, ngoại trừ mặt đất còn giữ một chút vết máu, ai cũng không nhìn ra nơi này đã từng phát sinh cái gì.
Du Hiển sau đó mới lôi kéo Trình Khanh chạy trở về, tim đều phải từ trong ngực nhảy ra ngoài.
Trình Khanh mệt đến thở dốc, "Ngừng, dừng lại, bọn họ sẽ không đuổi theo, chạy như vậy sẽ kích phát cơ quan."
Phía sau đích xác không có âm thanh.
Trình Khanh tổng cảm thấy đôi mắt Du Hiển đang tỏa ánh sáng, nhìn nàng từ đầu đến chân, quét mấy lần mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịch thịch thịch.
Đây là tiếng tim đập của Du Hiển.
Tay Trình Khanh rất nhỏ, còn chưa có thịt mấy, Du Hiển ma xui quỷ khiến nhéo nhéo.
Trình Khanh giống bị muỗi cắn một ngụm, cả người không được tự nhiên, rút tay trở về, "…… nhìn đường đi!"
"Ừm."
Du Hiển kỳ thật có rất nhiều lời định nói.
Định nói hắn nhìn Trình Khanh bị bắt đi, đã đuổi sát không bỏ như thế nào.
Định nói một chút hắn truy ở phía sau, gặp phải đại quân triều đình công thành, hai quân giao chiến làm hắn hãm ở trong biển người, trơ mắt nhìn Trình Khanh bị người ném lên lưng ngựa, tuyệt vọng khi thấy ngựa đối phương càng chạy càng xa.
Còn có hắn thật vất vả thoát vây, đuổi tới tổ lăng, đã vất vả tránh đi đám cướp Trường Cân trông coi lẻn vào trong thông đạo như thế nào.
Đương nhiên, chuyện bị quân sư Chương tiên sinh của đám cướp Trường Cân bắt vẫn không nên nói thì hơn, có hơi chút mất mặt.
Nhờ thuốc viên Lạc Thuân đưa, mê dược kia đối với hắn không có tác dụng, sau khi hắn bị đánh ngất rất nhanh liền đã tỉnh lại.
Nhưng hắn không dám động, khi những người đó bê gạch vàng, Du Hiển mới có thể trộm giải dây thừng.