Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 55

Nghe tới là Phan Tùng, Trương Ngọc có chút khó xử liếc nhìn Lý Đông rồi hỏi vọng ra:

- Anh Phan Tùng, anh gọi có việc gì không ạ?

- A, không có việc gì. Trời giá rét quá, không đi được đâu. Qua phòng bọn em nói chuyện cho vui một chút thôi!

Trương Ngọc lúc này cũng không tiện từ chối người hàng xóm này, phải biết lúc đầu khi hai nàng mới về đây, Phan Tùng cũng khá là xông xáo hỗ trợ chuyển đồ vào trong cũng như giới thiệu hai nàng làm quen với mọi người trong xóm, hòa nhập với cuộc sống nơi này. Đắn đo giây lát, nàng đứng lên đi ra mở cửa.

Mai Lan lúc này ánh mắt hiện lên ý cười. Nàng xích lại gần Lý Đông nói nhỏ:

- Này, cẩn thận với người này nha. Anh ta đang tấn công Trương Ngọc dữ lắm đó! Mấy tuần nay bạn thì không thấy mặt đâu, người ta thì ngày nào cũng có mặt, lại nhiệt tình giúp đỡ bọn mình lắm nha.

Lý Đông nghe đến đây thì vừa có chút xấu hổ vì sự vô tâm của mình, vừa có chút không thoải mái với thông tin biết được. Nói đùa à, chuẩn bạn gái của mình bị người khác để ý cưa cẩm, ai mà vui cho được. “Không được, mình phải nhanh chóng khẳng định chủ quyền, đánh phủ đầu đối thủ không cho kịp trở tay, khiến tên kia biết khó mà lui mới được” Lý Đông thầm nghĩ.

Phan Tùng khi vừa bước chân qua cửa đi vào phòng thì phát hiện trong nhà ngoài hắn ra còn một người con trai khác. Hắn khá kinh ngạc quay sang hỏi Trương Ngọc:

- Ồ, hóa ra phòng mình có khách. Ai vậy em?

- À, đây là…

Trương Ngọc còn chưa dứt lời thì Lý Đông đã tiến lại đứng cạnh nàng, mỉm cười đưa tay ra trước mặt Phan Tùng nói:

- Chào anh, em là Lý Đông, bạn trai của Trương Ngọc. Vừa nãy nghe Mai Lan nói anh gần đây giúp đỡ rất nhiều hai người, em thay mặt hai bạn ấy cảm ơn anh!

Phan Tùng có chút phản ứng không kịp với tình huống trước mắt. Hắn thật không nghĩ tới Trương Ngọc lại đã có bạn trai, nàng chẳng phải sinh viên năm nhất sao? Chẳng lẽ là yêu sớm? Mà cái tên này ở đâu thình lình chui ra, mấy tuần trước còn không thấy hắn xuất hiện ở xóm trọ lấy một lần đây.

Trương Ngọc lúc này cảm giác ngạc nhiên cũng không kém Phan Tùng. Từ khi nào thì nàng thành bạn gái của Lý Đông rồi. Mặc dù trong lòng nàng là trăm chịu ngàn chịu nhưng vấn đề là hắn còn chưa tỏ tình gì với nàng đây. Không nói gì đã đi ra ngoài ào ào giới thiệu như vậy bảo sao nàng không giật mình. Có điều, Trương Ngọc cũng không muốn phản bác, tình huống này có khi nói vậy lại là rất tốt. Ít nhất Phan Tùng biết nàng là hoa đã có chủ, sẽ thôi việc chủ động theo đuổi nàng.

Thấy Phan Tùng có chút đờ người, Lý Đông lại nói:

- Này, anh Phan Tùng!

Phan Tùng lúc này mới tỉnh lại, hắn cũng không đưa tay bắt lại Lý Đông, sắc mặt chợt lạnh. Nhìn biểu hiện có chút khí độ không đủ của Phan Tùng, Lý Đông cười nhạt rút tay về.

Mai Lan thấy cảnh này, cố nén cười, đứng ra hòa giải không khí căng thẳng trước mặt:

- Anh Phan Tùng, vừa khéo anh sang đúng bữa cơm, anh ngồi luôn với bọn em nhé!

Phan Tùng lúc này đã tương đối mất hứng, hắn định lên tiếng cáo từ nhưng nghĩ tới điều gì đó hắn quay sang nói với Lý Đông:

- Này, có bạn gái nhập về xóm này, chú là bạn trai mà không ra mắt là không được đâu nhé. Hôm nay nhân tiện đây, làm với anh vài chén chứ nhỉ?

Lý Đông có chút buồn cười, hắn là hiểu Phan Tùng muốn làm gì. Hẳn là dùng rượu chuốc say Lý Đông để hạ mã uy đấy. Có điều tên này cũng thật là có chút quá tự tin vào mình rồi. Bình thường trong các trường hợp khác, Lý Đông sẽ khéo léo từ chối cái trò vô bổ này có điều nghĩ tới có Trương Ngọc và Mai Lan ở đây, mình cũng không thể tự tỏ ra yếu thế được, thanh niên cũng cần phải có chút máu nóng chứ. Lý Đông mỉm cười:

- Được, anh muốn ruống rượu hay bia để em đi lấy!

Phan Tùng thấy Lý Đông chấp nhận đề nghị của mình thầm cười lạnh “Đúng là nghé con mới ra đời không sợ cọp. Đừng tưởng to cao là tửu lượng tốt, hôm nay anh sẽ cho chú biết thế nào mới gọi là cao thủ đây. Xem lát nữa chú còn duy trì bộ dạng này được bao lâu hay lại nằm bò ra đất không đi nổi đây… Ha ha”. Nghĩ tới đây, Phan Tùng trả lời Lý Đông:

- Không cần, anh cũng mới về quê xách lên được can cuốc lủi, rượu quê anh khá nặng đô, uống là phê tới chấy. Chú chuẩn bị tinh thần đi nhé!

Nghe ra trong lời nói của Phan Tùng có ý dọa nạt, Lý Đông mỉm cười trả lời:

- Tốt! Để em thử xem rượu quê anh có mùi vị gì!

- Được!

Phan Tùng trở về phòng ít phút sau đó mang sang một can rượu trắng tới khoảng gần mười lăm lít. Can rượu dọa cho Trương Ngọc có chút hết hồn, nàng không đành lòng để hai người đấu khí vội nói:

- Hai người cũng uống ít thôi. Lý Đông lát nữa còn phải đi xe về đấy!

Lý Đông hiểu lo lắng của nàng vội trấn an:

- Anh biết rồi, anh tự có chừng mực, em yên tâm!

Thấy Lý Đông bỗng dưng xưng anh em với mình, Trương Ngọc có chút không quen, hai má đỏ bừng. Lại nghe Lý Đông khẳng định như vậy, nàng cũng không nói thêm gì, nàng biết Lý Đông là luôn cư xử chững chạc hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Rượu nhanh chóng được rót ra, bữa cơm bắt đầu. Phan Tùng như không kịp chờ đợi, nâng chiếc cốc uống trà chứa đầy rượu trắng hướng về phía Lý Đông:

- Nào, coi như là đại diện xóm, anh mời chú trước!

- Được! Mời anh!

Hai người chạm cốc, giây lát rượu đã thấy đáy.Đúng như lời Phan Tùng nói, rượu này quả thật là rất nặng. Uống vào cảm giác trong cổ họng như cuộn lên một luồng lửa nóng. Có điều với người khác có lẽ thứ rượu này rất nhanh sẽ quật ngã họ nhưng với Lý Đông thì khác. Từ lâu hắn đã phát hiện ra một năng lực rất hữu ích, nếu Lý Đông muốn hắn có thể điều khiển luồng chân khí trong người nhanh chóng đào thải bớt rượu hay nước uống vào ra ngoài qua lỗ chân lông, biến chúng thành những luồng hơi nước mỏng manh mà người bên ngoài không phát hiện ra được. Do vậy, khi thấy thứ rượu cỏ này không tốt cho cơ thể, ngay lập tức hắn vận chuyển chân khí trong đan điền ép toàn bộ ra ngoài, không cho nó có cơ hội làm say hắn.

Uống rượu là có đi có lại, sau đó Lý Đông lại rót đầy hai chén mời lại Phan Tùng coi như đáp lễ. Cứ như thế, hai người vì so kè tìm đủ thứ lý do trên trời dưới bể, thậm chí chẳng cần lý do gì cũng nâng lên chạm cốc. Trương Ngọc ngồi bên thấy hai người đã uống hơi nhiều bắt đầu tỏ ra có chút lo lắng. Mai Lan thì dùng ánh mắt long lanh nhìn Lý Đông thầm nghĩ “Tên Lý Đông này mọi khi ra vẻ chững chạc không ngờ khi ghen lên cũng làm trò thú vị ra phết”.

Bữa cơm vì màn thi đấu của hai người đàn ông mà kéo dài tới gần một tiếng rưỡi, can rượu đã vơi đi hơn một nửa. Phan Tùng lúc này hai mắt đỏ ngầu, mặt mày từ trắng sang đỏ, tại từ đỏ chuyển sang trắng nhợt, hắn cũng sắp tới ngưỡng của mình. Tuy vậy, hắn vẫn còn duy trì được một tia lý trí. Khẽ ợ lên một hơi đầy mùi rượu, Phan Tùng ngẩng đầu gật gù nhìn người đối diện, hắn phát hiện Lý Đông tuy mồ hôi vã ra có vẻ hơi nhiều nhưng khuôn mặt vẫn là khí định thần nhàn, ung dung tự tại như ban đầu nhập cuộc. Xem biểu hiện của hắn, Phan Tùng biết hôm nay nếu không rút lui an toàn thì người nằm ở đây bêu xấu chắc chắn là hắn rồi. Thật không ngờ một kẻ không sợ gì ai như hắn cũng có ngày bại trận. Phan Tùng dù có chút nhỏ nhen nhưng cũng không phải kẻ không biết tiến thoái, rước nhục vào người, do vậy hắn cầm nốt cốc rượu trên chiếu ăn đưa lên miệng uống cạn sau đó loạng choạng đứng lên cáo từ:

- Tốt, tửu lượng chú rất khá. Hôm nay đến đây thôi. Anh về trước!

Nói đoạn, không đợi mọi người nói thêm cái gì, mở cửa đi về phòng, theo đó bữa cơm cũng tới đây là kết thúc.

Lý Đông cười nhạt sau đó phụ hai cô gái dọn dẹp xong thì đứng lên cáo từ:

- Thôi, hai người nghỉ trưa đi. Mình cũng phải về rồi!

- Bạn vừa uống rượu, ngoài trời lại gió như vậy, dễ cảm lắm. Hay là ở đây một lát nữa hãy về!

Trương Ngọc quan tâm nói!

- Đúng đấy, nghỉ một lát hãy về!

Mai Lan phụ họa.

- Không cần, hai bạn nhìn xem mình có biểu hiện gì bất thường sao. Chừng đó rượu thì có là gì với mình. Có uống nữa cũng được!

- Xì… không phải khoe khoang cậy mạnh. Bạn ngồi đây mình gọt chút hoa quả ăn xong đã.

- Ừ, để mình giúp bạn gọt quả.

Mai Lan vui vẻ đề xuất giúp đỡ.

Không đấu lại được ý kiến của hai cô gái, Lý Đông đành ngồi lại thêm hơn nửa giờ đồng hồ mới đứng lên trở về nhà được.

Trương Ngọc đi ra tiễn hắn. Khi đã ra khá xa cổng nhà, tới một khu ngõ vắng, nàng mới lưu luyến buông tay khỏi xe Lý Đông, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

Lý Đông tuy đào thải gần hết rượu ra không khí nhưng có lẽ cũng bị chút men ảnh hưởng, lúc này hùng tâm tráng chí bốc lên, trong lòng là một mảnh hào tình vạn trượng sẵn sàng đạp đổ mọi nghi ngại thường ngày. Thấy biểu tình của Trương Ngọc, Lý Đông chợt có một cỗ xúc động dâng trào. Hắn dựng xe, tiến tới trước mặt rồi bất ngờ ôm chầm Trương Ngọc, không cho nàng bất kỳ cái gì kịp phản ứng, áp lên môi nàng một nụ hôn ấm nóng.

Trương Ngọc lúc đầu trợn tròn hai mắt vì kinh ngạc, nhưng sau giây lát hiểu ra là việc gì, nàng khẽ nhắm mắt lại, đưa tay vòng tay qua cổ Lý Đông nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Hai đôi môi vụng về quấn lấy nhau, thời gian như dừng lại, cảnh vật như vô hình. Cặp tình nhân như đang bay và đang say, không biết là do men rượu hay là men ái tình...!
Bình Luận (0)
Comment