Edit: Astute Nguyễn
Từ ngày nói chuyện cùng nhau ấy, quan hệ của hai người thân mật không ít, ngay cả hoan ái, tựa hồ cũng khác trước. Chỉ là Triệu Hựu Sâm ngày nào cũng bận rộn, ban ngày Ước Tố vẫn nhàm chán, cô thường xuyên cùng Mã thái thái ra ngoài, có khi Mã thái thái còn rủ thêm hai người khác, cả nhóm cùng nhau uống trà xem kịch, cuộc sống thế này tính ra cũng tự do tự tại.
Mã thái thái gặp Hi Minh rất thường xuyên, cô ta chẳng hề kiêng dè Ước Tố, chuyện này Ước Tố cũng không hề kinh ngạc, chỉ là không bao giờ gặp lại Chiếu Thanh xinh đẹp của ngày đó nữa.
Hôm nay sau khi tạm biệt Mã thái thái, Ước Tố chợt nổi hứng đi dạo tiệm quần áo, nhân viên cửa hàng thấy là cô, liền cung cung kính kính lui ra chọn một đống quần áo cho cô thử. Ước Tố thay đồ, xoay người nhìn bản thân phản trong gương to, cô vừa thay một bộ đồ tây màu hoa hồng, váy không dài lắm, chỉ vừa vặn lộ ra cẳng chân cân đối trơn mịn, trên cổ áo gắn một bông hồng tinh xảo, Ước Tố nhìn trái nhìn phải rồi cầm chiếc mũ dạ đen đội lên trên đầu.
Cô gái trong gương mặt mũi tinh xảo, mày liễu mắt hạnh, cùng khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, cô vốn dĩ không tự tin vào dung mạo bản thân, nhưng gần đây lại đột nhiên tin dần, tuy không cao ráo, sáng sủa bằng Chỉ Dao, nhưng có xinh đẹp đến đâu cũng vô ích, Triệu Hựu Sâm thích cô là được.
Nghĩ vậy, cô không tự chủ mà lộ ra nụ cười, đúng lúc này chợt nghe thấy động tĩnh, Ước Tố lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng bốn phía vẫn chẳng có gì, cô vẫn chưa yên tâm, chậm rãi lùi lại định ra ngoài, sau giá treo quần áo đột nhiên xuất hiện một bàn tay đầy máu, bất thình lình tóm cổ tay cô.
Ước Tố sợ tới mức hét to, lại có một bàn tay từ phía sau vươn tới bịt kín miệng cô, cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng lại nghe thấy giọng nói khàn khàn có chút quen thuộc vang lên phía sau.