Đúng thật là Phó Thành đã nghe thấy, cách vách tường, giọng nói của cô mơ hồ nhưng cũng đủ chấn động thần kinh của anh.
Đây chính là lý do tại sao con yêu anh ấy.
Ngay lúc đó, anh vô thức nghi ngờ, không cách nào xác định được đây là thật hay là bởi vì khát vọng quá mức mà sinh ra ảo giác.
Đêm qua khi xuất tinh, anh không nhịn được mà nói “Anh yêu em”, anh biết cô nghe thấy nhưng không đáp lại, cho đến sáng nay cô vẫn không đáp lại.
Lòng anh lại chùng xuống, anh không muốn ép buộc cô nên không nhắc đến chuyện này nữa, mặc cho đầu óc cứ suy nghĩ mãi, nghĩ mãi không thôi.
Hiện tại lý trí bảo anh đừng nói, lúc cô muốn nói tự nhiên sẽ nói ra, nhưng mà sự bốc đồng lại một lần nữa chiếm ưu thế.
Anh Hiền ôm mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Em cũng yêu anh.”
Phó Thành sững người, rõ ràng là vui vẻ, nhưng trái tim lại kinh hoàng đến mức có chút co rút đau nhói.
“Anh Hiền.” Giọng nói khàn khàn.
Anh Hiền nhìn vào đôi mắt cuồng nhiệt và mê man của anh, đau lòng không thôi, đến gần hôn lên môi anh.
Phó Thành chậm lại nửa nhịp, cơ thể dán lên ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, hôn lung tung lên làn da cô.
Anh Hiền ngửa đầu tiếp nhận, hai tay bám lấy bả vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, dường như có sự dung túng vô hạn dành cho anh.
“Phó Thành, Phó Thành.”
Cô càng dịu dàng thì du͙ƈ vọиɠ của Phó Thành càng mạnh mẽ, anh ngậm lấy môi cô, tham lam cắи ʍút̼, bởi vì cả ngày thấp thỏm kiềm chế, ngay từ đầu nụ hôn đã tràn đầy nóng nảy và nhiệt tình, hơi thở gấp của cô chính là sự khiêu khích khó kiểm soát nhất đối với anh, Phó Thành hôn càng lúc càng sâu, có chút ý loạn tình mê.
Anh Hiền ngẩng cao cổ, đôi môi đỏ mọng mở to tiếp nhận đầu lưỡi của anh. Anh quá vội vàng, liên tục chui vào cổ họng cô, khiến cô bắt đầu nảy sinh cảm giác tɦác ɭoạи như miệng mình đang bị làm.
Hô hấp bị cản trở cộng thêm cảm giác khác thường ở trong cổ họng, Anh Hiền không nhịn được mà ho khan.
Phó Thành vội vàng buông ra, trong lòng dâng lên cảm giác ảo não, anh cẩn thận giúp cô lấy lại hơi.
“Nhẹ một chút.” Má Anh Hiền nhanh chóng đỏ bừng, hốc mắt tràn ra hơi nước, “Đâu có ai tranh giành với anh đâu.”
“Xin lỗi.” Phó Thành ngước mắt lên, thân mật nhìn cô. Ngón tay anh đưa lên trên, vuốt ve gáy cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh Hiền có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang nóng lên.
Hai mắt nhìn nhau, Phó Thành lại lần nữa hôn xuống, cố gắng kìm nén hết sức, thả chậm tiết tấu hôn cô, hơi thở vì kìm nén mà trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ nín thở.
Anh Hiền mệt mỏi ngẩng cổ lên, hừ một tiếng, Phó Thành lập tức hiểu ra, ôm cô ngồi lên quầy bar trong phòng bếp. Đá cẩm thạch hơi lạnh dính vào da, Anh Hiền rít lên theo bản năng, Phó Thành nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào. Dần dần, anh lại bắt đầu đòi hỏi một cách kịch liệt, thậm chí không cho cô khoảng trống để đáp lại. Anh Hiền gần như hít thở không thông, bất đắc dĩ đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh: “Phó Thành!”
Phó Thành thở hổn hển vài cái, sau đó mới định thần lại, vẻ áy náy càng đậm hơn so với lúc trước: “Xin lỗi em, Anh Hiền, anh không nhịn được.”
Anh còn muốn tiếp tục nhưng bị Anh Hiền nghiêng mặt né tránh. Phó Thành thuận theo dời môi đi, cúi đầu, như có như không mà hôn lên vành tai cô.
Anh Hiền liếc nhìn xuống đũng quần đang nhô cao của anh, đầu nóng bừng lên, thở hổn hển, lẩm bẩm: “Giống như động dục vậy.”
Vừa dứt lời, Anh Hiền thầm nghĩ không xong rồi, quay đầu lại nhìn anh. Sức nóng trong mắt của Phó Thành không hề suy giảm, như có ngọn lửa loé lên trong mắt anh, nhìn qua không có vẻ không vui.
Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Là em đã khiến anh trở nên như vậy.”
Anh Hiền kinh ngạc nhìn anh, dường như lúc này Phó Thành mới phát hiện ra nãy giờ mình nói ra những lời không giống với bản thân mình, vành tai chợt đỏ lên, nhưng anh không dời mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nóng bỏng đến mức cố chấp.
Anh Hiền nhếch môi, cả đuôi lông mày và khoé mắt đều nóng lên vì du͙ƈ vọиɠ, cô giơ tay ôm lấy cổ anh, thanh âm mềm nhũn như nước: “Anh muốn em chịu trách nhiệm với anh không?”
Phó Thành không chút nghĩ ngợi mà lập tức nói: “Muốn.” Nói xong lại muốn hôn cô.
Anh Hiền ngăn môi anh lại, đùa giỡn: “Tránh ra, miệng bị anh hôn sưng lên rồi.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Thành như vậy, nên cũng luyến tiếc việc đi vào chủ đề quá nhanh.
Không ngờ Phó Thành lại liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái, nửa quỳ xuống, giữ lấy mắt cá chân cô lên, kéo cô dẫm lên bàn quầy bar, hoàn toàn để lộ ra phong cảnh dưới chân váy.
Bàn tay to đỡ lấy chân cô, Phó Thành đưa đầu tới gần, chóp mũi cách huyệt nhỏ không đến một cm, ngẩng đầu hỏi: “Anh hôn ở đây được không?”
Bụng Anh Hiền tê dại, ý cười càng sâu càng kiều diễm, đùi tách ra, giúp anh thấy rõ hơn một chút: “Phó Thành, anh định hôn nơi này sưng lên sao?” Phần vải giữa hai chân đã thấm đầy nước xuân.
Ngực Phó Thành phập phồng: “Ừm.”
Anh Hiền làm như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn anh cười, quyến rũ như lưỡi dao, dùng dao khoét sâu vào tâm trí anh.
Phó Thành không thể phân biệt được là đau hay là ngứa, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt xuống, tha thiết gọi tên cô: “Anh Hiền.” Dụi chóp mũi vào lớp vải, vừa dụi vừa hít như bị nghiện, ngửi mùi hương của cô.
“Ưm…” Anh Hiền thoải mái rêи ɾỉ, nhưng vẫn chưa đồng ý.
“Được không?” Phó Thành lại hỏi.
Anh Hiền cúi đầu, nhìn đôi mắt đỏ như máu của anh, ngón tay trượt vào giữa hai chân, đẩy miếng vải ướt ra: “Được, nhưng phải nhẹ một chút, chỉ được liếm, không được cắn.”
Huyệt nhỏ mềm mại đỏ mọng kéo ra sợi nước xuân, một mùi thơm ngọt xộc vào mũi, máu trong người Phó Thành sôi trào như con thú dữ gào thét điên cuồng, muốn nuốt chửng cả người cô.