Khi Anh Hiền và Trần Phong nói chuyện với nhau, Phó Thành cũng đang tán gẫu với Anh Thận.
Anh Thận lấy túi trà đưa cho anh xem: “Mỗi khi chị ba ngủ không ngon sẽ uống cái này, chị ấy nói loại này có tác dụng nhanh, ngày hôm sau sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.”
“Cảm ơn.” Phó Thành lặng lẽ nhớ tên nó, sau khi ở chung một thời gian dài, anh phát hiện Anh Hiền chỉ có thể ngủ sâu sau khi làm tình, không làm thì khi ngủ rất dễ tỉnh.
Khi ngước mắt lên, anh bắt gặp ánh mắt của Anh Thận.
Phó Thành để ý thấy cậu ta đã quan sát mình ngay từ lúc ăn tối.
Anh Thận bình tĩnh dời tầm mắt: “Xin lỗi.”
Phó Thành: “Không sao.”
Anh Thận dừng lại một chút, nói: “Tôi cảm thấy anh rất giống một người.”
“Ai?”
“Bạn trai của chị ba thời trung học, không phải nét mặt, là cảm giác. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy hơi quen mắt.”
Phó Thành tỉnh bơ hỏi: “Thật sao, cảm giác như thế nào?”
“Rất khó tả.” Anh Thận vừa cầm bộ ấm trà vừa nhớ lại, “Thật ra cũng không thể gọi là bạn trai, chị ba không quan tâm những chuyện này, chẳng qua anh ta là người bạn đầu tiên mà chị ba dẫn về nhà. Tôi nhớ là anh ta rất cao, ít nói, thành tích rất tốt, cho nên mới có thể được xếp vào cùng một nhóm với chị ba.”
“À, đúng rồi, anh ta là học sinh tuyển thẳng, trường đã tuyển anh ta vì kết quả thi Olympic, học phí và phí sinh hoạt đều được miễn. Anh ta ở trường, Chủ Nhật cũng không về nhà, rất hiếm thấy.”
Nói cách khác, chính là nghèo khó, Phó Thành hiểu rồi.
Cao, ít nói, kiểm soát bản thân, lại còn nghèo, đúng thật là rất giống anh.
“Sao lại trốn ở đây?” Anh Hiền đột nhiên xuất hiện, nhìn hai người và hỏi.
Anh Thận bình tĩnh đáp: “Nói về trà thôi, cho Phó Thành xem gói trà giúp ngủ ngon mà chị thường uống, thuận miệng nói sang chuyện khác.”
Phó Thành cũng nói: “Phải.”
Anh Hiền cảm giác hai người có gì đó không ổn, cô nhìn Anh Thận một cái, Anh Thận chủ động nói: “Nói chút chuyện thời cấp ba của chị.”
“Chuyện gì?”
“Anh Thận nói thành tích của em rất tốt.” Phó Thành mở miệng đáp trước.
Anh Hiền cười nói: “Không phải anh biết từ lâu rồi à.”
Giọng điệu thân mật của cô làm tâm trạng Phó Thành bớt căng thẳng hơn nhiều, anh tự nói với mình: Cấp ba, mười năm trước, có chuyện gì đáng để quan tâm đâu.
Nhưng càng nghĩ lại càng để ý, không phải vì yêu đương, mà vì giống nhau, nhất là giống ở sự nghèo khó.
Quá khứ thi nhau hiện về trong tâm trí anh, cảnh nào cũng có độc. Tất cả những khiêu khích, dụ dỗ, trêu chọc có phải cô cũng từng thử với người đó giống như làm với anh không?
Có phải… vì không có được anh ta, cho nên mới mắc phải những sai lầm tương tự trên người anh không?
Vừa vào nhà anh đã ôm chầm lấy cô, không kịp bật đèn đã hôn cô một cách say đắm, hôn đến mức cô khó thở, yêu kiều thở gấp, Phó Thành chợt buông ra, nhìn kỹ đôi mắt mê ly của cô, thở ra mấy hơi rồi mới hỏi: “Anh Hiền, trước đây em từng có bạn trai rất giống anh phải không?”
Giọng điệu điềm đạm nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng, khiến Anh Hiền sinh ảo giác, cứ như thể cô đang đối mặt với Phó Thành của một năm trước.
Cô cũng tỉnh táo lại, hỏi: “Anh ám chỉ ai?”
“Cái người ở cấp ba đấy.”
Cấp ba?
Anh Hiền cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra một khuôn mặt mơ hồ.