Một bộ phim hài về tình yêu đơn giản, có hơi lỗi thời, không giống với kiểu phim mà cô sẽ thích.
Có đôi khi điểm gây cười còn chưa đến mà cô đã cong môi lên trước rồi, xem ra là đã xem qua rất nhiều lần.
Lực chú ý của Phó Thành dần dần tan rã, thời gian mà tầm mắt dừng lại trên sườn mặt của cô càng lúc càng dài.
“Phó Thành.” Anh Hiền mắt nhìn thẳng nói.
“Ừm.”
“Đồ của anh cấn vào tôi.”
Nói xong, mông xích về phía sau.
Côи ŧɦịŧ cương cứng chọc vào cánh mông mềm mại, luồn vào khe giữa hai vạt áo.
Anh Hiền xoay người nhìn anh, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.
Yết hầu của Phó Thành khẽ động đậy, nhìn cô một hồi, cúi đầu tới gần.
Bóng đen che khuất tầm mắt của Anh Hiền, cô nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng xúc cảm mềm mại không dừng ở trên môi mà là dừng ở trên chóp mũi.
Khô ráo, ấm áp, vừa đụng cái đã đi mất.
Giọng của anh bị tìиɦ ɖu͙ƈ nung cho trầm thấp, lời nói ra lại là: “Xem phim trước đi.”
Anh nắm nhẹ lấy cằm cô, xoay đầu cô về trước màn hình.
Ngón tay dừng lại trên cằm cô, lòng bàn tay vuốt ve qua lại. Biên độ của động tác rất nhỏ, cũng rất máy móc, không giống như cố tình khiêu khích, hẳn là hành vi trong vô thức.
Dần dần, Anh Hiền cũng thất thần, độ ấm trên má tăng cao, lộ ra màu hồng nhạt lúc động tình.
Một khi thần kinh tan rã thì cảm xúc rất nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn.
Mông bị ƈôи ŧɦịŧ của anh thiêu đốt, mơ hồ bắt đầu ra mồ hôi.
Mỗi một lỗ chân lông đều phát ra hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng Anh Hiền vẫn không vội vàng.
Cảm giác vô cùng mẫn cảm, du͙ƈ vọиɠ sinh lý đã đạt tới đỉnh điểm nhưng trên tinh thần lại không nóng nảy muốn thư giải, chỉ muốn thong thả ung dung cọ xát.
Cô hoạt động mông, dịch thứ đồ vật thô cứng kia khỏi kẽ mông của mình, sau đó vén váy lên, chậm rì rì kéo qυầи ɭóŧ xuống, treo ở một bên mắt cá chân, sau đó để cánh mông trần trụi dán lên một lần nữa.
Phó Thành thoáng khựng lại, cũng hoạt động theo cô, kéo quần đùi xuống, móc ra ƈôи ŧɦịŧ đã trướng lớn, nâng một chân của cô lên, muốn chui vào trong huyệt nhỏ.
Anh Hiền tránh thoát, liếc mắt nhìn anh: “Đã nói là xem phim trước rồi.”
Vừa tức giận lại vừa quyến rũ.
Côи ŧɦịŧ khó nhịn mà nhảy nhảy vài cái, nghẹn đến mức như sắp nổ mạnh, nhưng ngực Phó Thành vẫn mềm mại. Anh dịu dạng hôn nhẹ lên khóe mắt của cô, thật sự buông chân cô xuống, không hề có động tác nào khác.
Nghe lời đến mức khiến người ta muốn hung hăng làm anh.
Sóng mắt Anh Hiền lưu chuyển, tách hai chân ra, dùng đùi kẹp lấy anh.
Cô không phải là loại người khô gầy, nơi nên có da có thịt thì không hề ít.
Xúc cảm đàn hồi quấn chặt, không giống với cảm giác ấm nóng trong huyệt nhỏ, mà là kiểu hơi lành lạnh, giống như cảm giác lúc cắm vào thạch trái cây vậy. Không tính là chặt nhưng cũng đủ thoải mái.
Cảm giác tê dại tràn ra phần thân dưới, mũi của Phó Thành thở ra từng hơi nặng nề.
Anh Hiền muốn cười, người này rốt cuộc là bị làm sao vậy, vừa mới bắt đầu thì làm bộ lạnh lùng cấm dục, hiện tại chỉ dùng đùi kẹp một chút mà đã có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến anh thở hổn hển.
Nhưng chính cô cũng đang vừa tê vừa trướng, huyệt nhỏ khẽ giật co rụt lại, tiết ra một vệt nước mờ ám.
Cô nhìn thì như đang xem phim, nhưng thực tế vẫn luôn chú ý tay anh. Anh có một đôi tay đẹp, ngón tay thon dài, có lực, đốt ngón tay rõ ràng, ngay cả chút thô ráp ở trong lòng bàn tay cũng thêm điểm cho bàn tay anh. Bàn tay này vẫn luôn để ở trên bụng nhỏ của cô không nhúc nhích, thành thật như thế lại không thích hợp.
Cuối cùng, khi cô lại kẹp chân một lần nữa, ngón tay màu mật cũng len vào trong váy áo sơ mi của cô, chui từ dưới lên, xoa bóp bầu vú mềm mại qua lớp áo ngực.
“Ưm…” Anh Hiền rêи ɾỉ ra tiếng, vặn vẹo cơ thể, điều chỉnh đến một tư thế càng thoải mái hơn.
Anh Hiền xem phim một lúc rồi lại quay đầu cùng anh hôn môi một hồi, sau đó lại trở về xem phim.
Cả người như bị tìиɦ ɖu͙ƈ hun từ đầu đến chân, làn da trơn trượt đến kỳ cục, mỗi một hô hấp đều mang theo hơi thở quyến rũ.
Cô rời đi, Phó Thành lập tức ngậm lấy vành tai của cô liếm hôn, đầu lưỡi mềm nhẹ, như là không muốn quấy rầy cô. Eo thì thỉnh thoảng lại động đậy một chút, qυყ đầυ đỏ tím lộ ra giữa hai đùi cô, giống như một quả mận đã chín. Cô kẹp chặt, mã mắt bị kẹp đến giãn nở, phun nước như một cái miệng nhỏ.
Thật phóng đãng.
Anh Hiền bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Ai có thể ngờ rằng dưới khuôn mặt và ánh mắt như Phó Thành lại là một cơ thể như vậy.
Là tự tay cô kéo anh xuống địa ngục vô tận.
Nhịp tim đập điên cuồng, đáy mắt tràn ra tia hưng phấn, ngón tay của Anh Hiền phủ lên, lau đi tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh như một chất bôi trơn, lòng bàn tay vòng quanh qυყ đầυ một vòng.
Bàn tay đang nắm lấy bầu ngực cô bỗng nhiên siết chặt, đẩy tầng vải cản trở việc tiếp xúc thân mật của da với da ra, lòng bàn tay phủ lên, khe hở ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú đã cương cứng, mạnh mẽ đè áp xoa nắn.
Cái tay này, không lâu trước đây còn ngây thơ kẹp lấy ngón tay của cô, hiện tại lại kẹp lấy đầu ti của cô.
“Ưm…” Anh Hiền ngửa đầu rêи ɾỉ, dùng sức kẹp chặt chân, cho anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm mãnh liệt.
Phần thân cọ sát cửa huyệt, nước xuân chảy ra xối lên ƈôи ŧɦịŧ, theo động tác thọc vào rút ra của anh, toàn bộ đùi của Anh Hiền đều là nước của chính mình.