Yết hầu của Phó Thành lăn lăn vài cái, hô hấp trầm xuống, ánh mắt nóng rực.
Phản ứng rất nhỏ đã bán đứng đáp án của anh, nhưng Phó Thành vẫn chậm chạp không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.
Anh không muốn?
Anh Hiền bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hình như cô chưa bao giờ nghĩ tới Phó Thành sẽ từ chối mình.
Cuối cùng, lúc Phó Thành dời tầm mắt khỏi mặt cô, khoảnh khắc đấy cô đã đoán được anh muốn nói gì.
“Anh Hiền, anh không thể trở về cùng em.”
Anh Hiền nhàn nhạt rũ mi, ánh mắt không khéo lại dừng trên cánh tay anh, bàn tay màu mật nắm chặt thành quyền, vì dùng sức quá mạnh nên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Anh Hiền muốn cười, người bị từ chối chính là cô mà, sao anh phải làm vậy chứ?
Cô còn chưa kịp cười, Phó Thành đã cười trước: “Anh Hiền, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
Giọng anh nghẹn ngào, khóe môi treo nụ cười lạnh lùng trào phúng, ảm đạm và u ám. Đây là lần đầu tiên Anh Hiền thấy Phó Thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô mất đi năng lực diễn đạt.
“Thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác anh sẽ không thoải mái, muốn ở trước mặt bọn họ ôm em, hôn em, để cho mọi người đều biết em là của anh.”
Muốn anh làm vệ sĩ của cô, nhìn cô thân mật với người đàn ông khác, thậm chí tự mình lái xe đưa cô vào phòng khách sạn của người đàn ông khác?
Anh không làm được.
“Anh không biết mình có thể kiên trì bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ không quá lâu. Đến lúc đó…” Phó Thành từ từ lấy lại nhịp thở, chật vật không tả nổi: “Anh Hiền, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nói cho dễ nghe thế thôi, chứ thật ra là nhát gan.
Ghen tị khiến người ta kinh tởm, anh sẽ nhịn không được mà đi so sánh, đi đòi hỏi. Chưa cần quá lâu cô sẽ phiền chán anh, âm thầm hối hận quyết định của hôm nay, mà anh không có khả năng thừa nhận kết quả như vậy.
“Phó Thành,” Anh Hiền xoay mặt anh lại, nói, “Có thể em không quá hiểu đàn ông, nhưng mà anh cũng không hề hiểu rõ em.”
“Nếu em đã nói cần anh thì sẽ không khiến anh ghen tị nữa.” Giọng của cô rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại đâm mạnh vào thần kinh của anh, “Em chưa từng nghĩ là muốn anh lại làm người tình bí mật của em.”
Anh Hiền không quen cách nói chuyện như thế này, nhưng nếu anh yêu cầu, cô bằng lòng nói nhiều hơn một chút.
Cô ôm lấy mặt anh, nhón chân ghé sát vào, nhẹ nhàng nói: “Cho em một chút thời gian, được không?”
Lòng bàn tay Phó Thành đổ mồ hôi, ánh mắt ra sức tìm kiếm trên mặt cô, cố gắng tìm ra dấu vết lừa gạt ở trên đó như đang tự hành hạ bản thân.
Anh dùng sức nắm lấy tay cô, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Được.” Cho dù là chơi đùa anh, anh cũng nhận, chỉ mong cô có thể chơi đùa anh lâu một chút.
Sao Anh Hiền lại không nhìn thấu được, nhẹ nhàng thở dài: “Anh không tin em.” Trước khi anh mở miệng, cô đã lấp kín môi anh trước, nhẹ nhàng cọ xát, cười nói: “Bỏ đi, coi như em tự làm tự chịu. Không sao, sau này sẽ ổn thôi.”
Phó Thành ngậm lấy môi cô, yết hầu phát ra vài tiếng ừng ực giống như âm tiết của chữ ‘ừ’.
Anh thích cô nói ‘sau này’, nghe như một lời hứa hẹn vậy.
Đè ép dục vọng mạnh mẽ ở trong lòng, Phó Thành dùng cách thức nhẹ nhàng tinh tế nhất để hôn cô, đầu lưỡi nhẫn nại miêu tả sự xuất hiện của cô, ngay cả khóe miệng cũng không buông tha.
Anh Hiền ngứa ngáy trong lòng, tiếng rên rỉ như mèo kêu, nhưng cô vẫn nhớ một chuyện, nghiêng đầu né tránh môi anh, hơi thở đứt quãng hỏi: “Vậy khi nào thì anh về nước?”
Sự truy hỏi của cô khiến khóe miệng Phó Thành không nhịn được cong lên, anh vẫn không ngừng hôn cô, cố ý nói: “Không biết nữa.”
Anh Hiền bất mãn: “Vì, ưm…vì cái gì…”
Thế mà anh lại chọn lúc cô nói chuyện để vói đầu lưỡi vào.
“Có hợp đồng.” Phó Thành đáp ngắn gọn, hết sức chuyên chú hôn cô.
“Ưm… nếu hủy hợp đồng… thì sao?”
Phó Thành cắn đầu lưỡi của cô: “Không được.”
Anh Hiền biết anh sẽ không đồng ý, không chỉ là vấn đề tiền bạc mà anh không thể bỏ đám người Lyon để về nước nửa chừng. Cô hừ nhẹ một tiếng, cánh tay vòng ra sau gáy anh, bầu ngực mềm mại cọ xát vào ngực anh: “Ưm…Phó Thành.”
“Hửm?” Phó Thành bị cô làm cho mất kiểm soát, một bàn tay đã phủ lên vú cô, cách lớp quần áo xoa bóp nó.
Anh Hiền ngậm lấy đầu lưỡi của anh mút vài cái, cười cười nói: “Ưm ha… em vẫn khá thích anh nợ tiền em.”
Hơi thở của Phó Thành rùng mình, tăng thêm lực xoa nắn.