Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 86

Ngay khi thoát khỏi sự đe dọa của những đòn đánh đó, Khải Minh búng tay một cái. Bức tường khói đen giờ đây bỗng hóa thành một tràng lửa đen tiến đến bao trùm Đăng Quang.

“Guh! ” Đăng Quang đưa Thánh Quang Kiếm lên trước mặt. Ánh sáng từ nó tỏa ra bao quanh lấy cơ thể Đăng Quang, kết hợp với ánh sáng sẵn có của Thánh Quang Hộ Thể, Đăng Quang bây giờ sáng rực như một vì sao.

Ánh sáng ấy ngăn cho ngọn lửa đen hung tàn kia chạm đến hắn, tuy vậy Đăng Quang vẫn bị đánh lùi về sau bởi uy lực của ngọn lửa.

Ngay khi vừa thoát khỏi đám lửa đen, Đăng Quang lại phải đối mặt với một đòn tấn công khác từ Khải Minh.

Hắn ta sau khi tung chiêu vừa nãy liền tăng tốc chạy đến áp sát Đăng Quang. Tay hắn liên tiếp tung ra tám cú chưởng.

Đúng vậy, đây là chiêu Bát Chưởng!

“Uỳnh! Uỳnh! ”

Không kịp trở tay, Đăng Quang trúng đòn bị đánh văng xa thêm vài mét.

Khải Minh được nước lấn tới, hắn nhảy đến sát Đăng Quang, chân phải co lại rồi tung một cú đá thật mạnh vào cằm hắn ta.

Cú đá tuy không chạm vào cơ thể Đăng Quang vì lớp hồn lực bảo vệ bên ngoài nhưng cũng khiến Đăng Quang bay thẳng lên cao.

Vẫn chưa từ bỏ, Khải Minh nhảy thẳng lên cao theo Đăng Quang. Ở ngay sau tên đó, Khải Minh đưa bàn tay đang nắm một quả cầu lửa đen mà hắn mới tạo đến sát lưng của Đăng Quang.

Và…

“Đoàng! ”

Một vụ nổ rát tai. Sau đó, thân ảnh của Đăng Quang lao thẳng xuống mặt đất. Tàn lửa đen văng tung tóe, thiêu cháy cả một khu vực.

“Kết thúc đây! ” Khải Minh dồn lực vào chân, tạo ra phong hồn lực ở chân để đẩy cơ thể phóng xuống vị trí Đăng Quang. Tay hắn nắm chặt, những hạt bụi đen tụ lại ở nắm tay, hóa thành ngọn lửa đen quỷ dị.

Xem chừng đây là đòn quyết định của Khải Minh. Thế nhưng, từ chỗ của Đăng Quang, một tia sáng giống laze màu trắng bắn thẳng lên trời. Tất nhiên, Khải Minh đang ở trên quỹ đạo của nó.

“Xoẹt! ”

Thấy vậy, Khải Minh vội vung nắm đấm mang lửa đen kia sang ngang. Ngọn lửa đen thoát khỏi tay hắn tạo thành một tấm khiên che chắn.

Dù đã phòng thủ nhưng cũng chẳng được gì. Tia sáng xé toạc chiếc khiên lửa đen kia và đâm thẳng vào Khải Minh.

“Đoàng! ”

Lại một vụ nổ nữa. Từ trong vụ nổ ấy, Khải Minh văng ra ngoài với cơ thể bốc khói đen.

“Tiếp nữa đây! ” Đăng Quang bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt Khải Minh. Theo như những gì hắn nói, có thể chắc chắn tia sáng kia là của hắn.

“Trúng Thánh Quang Kiếm Chỉ mà vẫn chưa bị loại sao? Cứng chắc đây! Nhưng xem thử ngươi chị nổi chiêu này không! ”

Đăng Quang vừa nói xong liền đưa kiếm sang ngang. Sau vài giây, hắn hét lớn: “Yaaaa! ”

“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! ” Hàng chục đường kiếm được Đăng Quang vẽ trong không khí, mỗi đường kiếm đều đánh chính xác vào Khải Minh.

“Ầm! Ầm! Ầm… ”

“… ” Khải Minh bắt chéo hai tay trước mặt, cơ thể co lại nhằm chống chọi với những cú chém của Đăng Quang. Thật không ngờ hắn vẫn chịu đựng được, nếu là trước đây thì chắc đã “ngủm” từ lâu rồi.

“Ầm! ” Đăng Quang dồn lực chém một cú thật mạnh khiến Khải Minh văng xa.

Chưa dừng lại ở đó, Đăng Quang xoay người vung kiếm, phóng ra những kiếm khí vòng cung ánh sáng. Và tất nhiên người hắn nhắm đánh chỉ có thể là Khải Minh.

“Ầm! Ầm! ”

Trúng thêm đòn, tốc độ Khải Minh lao xuống mặt đất ngày càng nhanh. Cuối cùng hắn đáp đất một cách không thể đẹp đẽ hơn.

“Ầm! ”

Khải Minh trượt dài trên mặt đất, tạo thành một con mương nhỏ. Mãi đến khi đ-ng vào vách đất phía sau, hắn mới dừng lại.

“Bịch! ” Đăng Quang đáp đất ngay tại vị trí Khải Minh rơi xuống lúc đầu. Mắt hắn dán chặt vào vị trí của tên Khải Minh để không bỏ sót động tĩnh nào từ hắn.

“… ” Khải Minh sau khi bị đánh tơi tả vẫn gượng đứng dậy. Đôi mắt lạnh lùng kèm theo vẻ khó chịu nhìn Đăng Quang.

“Cái… gì thế này? ” Một vị khán giả bất chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng nãy giờ của quảng trường. Trong những phút Khải Minh và Đăng Quang đánh nhau, khán giả chẳng hề hó hé một tiếng động nào cả. Bởi lẽ cái không khí sôi sục chiến ý kia đã bóp nghẹn cổ họng họ.

Chẳng ai nói gì cả.

Chỉ biết lặng thinh theo dõi.

Nhưng đôi mắt của họ đã nói lên tất cả.

“Ngầu thật! ”

“Hai tên này là cái gì vậy? ”

“Không tin nổi! ”

Tất cả mọi người nhìn vào các quả cầu nước và thốt lên những lời thán phục.

“Hay quá Khải Minh ơi! ” Quốc Vinh nhảy cẫng lên sung sướng, giọng run run chắc vì quá vui mừng.

“Uhm đúng vậy… nhưng mà… ” Hoài Nam cũng có vẻ khá vui nhưng bỗng dưng mặt hắn toát lên vẻ lo lắng.

“Sao vậy? ” Thấy vậy, Quốc Vinh hỏi.

“Liệu Khải Minh có thắng nổi không? ” Hoài Nam lí nhí nói như sợ Quốc Vinh nghe, hắn không muốn phá vỡ cảm xúc vui vẻ lúc này của bạn mình.

Nhưng điều hắn lo lắng không có gì là sai. Khải Minh mạnh nhưng Đăng Quang cũng mạnh. Khó lòng phân thắng bại dễ dàng.

Tuy nhiên…

Đăng Quang sau những đòn tấn công vẫn còn khỏe mạnh chán, trông khi Khải Minh lại có vẻ tơi tả, mệt mỏi hơn nhiều.

Điều này cũng dễ hiểu khi Đăng Quang có Thánh Quang Hộ Thể, hồi lại toàn bộ sinh lực và hồn lực chỉ trong vài giây. Còn Khải Minh, năng lực kì lạ của hắn vẫn là một dấu chấm hỏi lớn.

“Phải giải quyết hắn trong một đòn, đánh càng lâu Khải Minh càng bất lợi! ” Công Khanh nói. Đây là một điều ai cũng có thể suy ra.

Nhưng làm sao Khải Minh có thể dễ dàng hạ Đăng Quang chỉ trong một đòn chứ?

“Khải Minh… ”

Mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt vào Khải Minh. Hắn vẫn đứng im chưa có động tĩnh gì cả. Ngó sáng Đăng Quang cũng vậy. Có vẻ cả hai đang giao chiến với nhau qua ánh mắt.

Và…

“Nhất kích nhất quyết! ”

Khải Minh thẳng tay, đưa bàn tay mình về trước.

Đăng Quang hai tay nắm chặt kiếm và chĩa về phía đối diện.

“… ”

Những hạt bụi đen chui ra từ cơ thể Khải Minh và tập trung lại trước bàn tay hắn, tạo thành một ngọn lửa đen.

“… ”

Thanh kiếm của Đăng Quang sáng rực lên, lưỡi kiếm tách ra làm đôi. Những hạt ánh sáng dần xuất hiện xung quanh và tập trung vào vị trí lưỡi kiếm tách đôi.

“… ”

Ngọn lửa đen của Khải Minh ngày càng khổng lồ hơn nhờ vào sự góp sức của những hạt bụi liên tục thoát ra từ cơ thể hắn.

“… ”

Một ánh sáng mãnh liệt dữ dội đang dần được hình thành ở thanh kiếm của Đăng Quang.

“Lớn hơn nữa! ”

“Mạnh hơn nữa! ”

“Ta sẽ đánh bại ngươi! ”

“Để rồi xem! ”

… “KẾT THÚC ĐI! ”

“Grrr… ” Ngọn lửa đen chạm ngưỡng to nhất có thể, Khải Minh lập tức phóng nó đi.

“Bạo Quang Pháo! ” Đăng Quang hét lên phóng xuất chùm sáng tích tụ nãy giờ về trước.

“Phừng phực! ” Ngọn lửa đen hung tàn sẵn sàng thiêu trụi mọi thứ nó đi qua.

“Roẹt! ” Chùm sáng chói lóa sẵn sàng hủy diệt tất cả những gì ngáng đường.

Hai nguồn kình lực chạm nhau.

Ngọn lửa đen dừng lại.

Chùm pháo sáng cũng chẳng thể tiến thêm.

Ngay bây giờ là cuộc đấu về hồn lực của chủ nhân chúng. Ai có nhiều hơn để duy trì sẽ chiến thắng.

Tuy nhiên…

“Guh… ”

Tình trạng cân bằng duy trì không được bao lâu liền xuất hiện sự chênh lệch. Chùm sáng của Đăng Quang đang dần đẩy lùi đám lửa đen của Khải Minh.

“Không thể nào! ”

“Khải Minh cố lên! ”

“Cố lên! ”

“Cố lên! ”

Khi thấy tình trạng trên, các học viên học viện Hoa Sen ra sức cổ vũ cho Khải Minh. Dù biết rằng những lời này không thể đến tai hắn được nhưng chúng vẫn tiếp tục.
Bình Luận (0)
Comment