Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

Chương 15

Chương 15: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (14)


"Anh hai, anh hai?!"


Bên tai Cố Minh Tranh không ngừng vang lên tiếng kêu gấp gáp, khiến lòng hắn nổi lên cổ đau đớn và mệt mổi khó giải thích, trong đầu tê rần, lập tức, ý thức trở về với thân thể.


Hắn vừa mở mắt ra, liền thấy Cố Minh Tú cao hứng nhào tới ôm mình, âm thanh lộ ra điểm nức nở, "Anh làm em sợ muốn chết!"


Cố Minh Tranh giơ tay đẩy cô ra, ngồi xuống ấn ấn mi tâm.


Tần Ký từ bên cạnh đưa tới một cốc nước, giữa hai lông mày hiện ra sâu sắc ủ rủ.


Cố Minh Tranh tiếp nhận, uống để thấm giọng. Xong xuôi hắn mới quan sát vị trí của mình bây giờ, màu trắng lạnh lẽo nhưng quen thuộc. Phút chốc, trong đầu của hắn hiện ra mặt mày thanh lãnh của một người thiếu niên. Cố Minh Tranh thu lại tầm mắt, trầm mặc một chút rồi hỏi, "Sao anh lại ở bệnh viện?"


"Không chỉ mình anh, khách sạn đêm qua xảy ra chuyện, phần lớn khách mời đều bị đưa vào đây!" Tần Ký giải thích, "Khi đó hai người vừa hay đứng ở dưới ngọn đèn, anh giúp Minh Tú cản lại một trận, hên là gió lớn, nên nó mới không rớt trúng hai người. Minh Tú cũng hôn mê một đêm, vừa tỉnh lại liền sang đây thăm anh."


Nhớ lại từng đoạn ngắn liên tiếp, Cố Minh Tranh gật đầu rồi đặt ly xuống. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút —— 7 giờ sáng rồi.


Nếu hắn nhớ không lầm, thì vào 9 giờ tối qua, hắn tiến vào tiểu thế giới, ở bên kia cũng tầm năm năm.


Trong thế giới thật cũng chỉ trôi qua có 10 tiếng, nói cách khác, một năm bên trong tiểu thế giới, bằng hai giờ đồng hồ bên đây.


"Mới hồi phục liền có thể suy nghĩ về vấn đề này, Cố tổng, tôi không thể không bội phục tinh thần mạnh mẽ của ngài nha!" Thiên Thần Nhỏ tung bay ở đầu giường, thở dài, "Ở bên kia năm năm, vậy mà có thể không bị hỗn loạn giữa giả lập và hiện thực! Không hổ là..."


Không hổ là vương cấp linh hồn.


103 nuốt xuống lời than thở không thể nói ra.


Cố Minh Tranh thấy nó, tạm thời không phản ứng, hắn nghiêng đầu nói với Cố Minh Tú, "Tần Ký sẽ trông coi em một đêm nay, em cũng đừng chạy loạn, ngoan ngoãn cùng cậu ta ở đây nghỉ ngơi đi."


Cố Minh Tú liếc Tần Ký một cái, nhìn viền mắt của cậu hiện ra quầng thâm, nhất thời đau lòng. Cô đi tới sờ trán của cậu, sau đó hôn gò má của Tần Ký, "Xin lỗi, để anh cực khổ rồi."


Tần Ký lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, ôm lấy cô xoay một vòng, "Không cực khổ, Tú Tú thật tốt!"


Cố Minh Tranh lạnh lùng nói, "... Nơi này là bệnh viện."


Gả đi em gái chả khác gì bát nước đã đổ, tối hôm qua còn một bộ khí thế hùng hổ nháo chia tay, thế mà hôm nay lại tú ân ái trước mặt anh lớn của nó.


"Anh hai, anh quá nghiêm túc rồi. Nếu anh hâm mộ chúng em như vậy, thì mau nhanh chóng mang về chị dâu cho em đi." Thấy hắn không sao, Cố Minh Tú cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói, "Đúng rồi anh hai, Tần Ký đã giải thích hết với em. Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, nhà bọn họ không phải luôn tại tìm kiếm tung tích của người em họ đã mất tích nhiều năm sao? Tên này cảm thấy nam thần của em khá giống, liền đuổi theo nhân gia truy hỏi. Nhưng đáng tiếc a, nam thần của em hoàn toàn không phản ứng ảnh! Tần Ký lúc trước đi phòng bệnh thăm y, còn bị người ta đuổi ra ngoài đó, ha ha!"


Tần Ký ho khan vài tiếng, muốn nhắc Cố Minh Tú chừa cho cậu chút mặt mũi.


Chuyện của Tần gia, trong vòng đều biết, năm đó Tần phu nhân có một người em gái cực kỳ xinh đẹp, tên là Lạc Thanh Trúc. Lớn lên tựa tiên nữ, biết bao nhiêu người muốn chết muốn sống vì cổ. Cố tình, Lạc Thanh Trúc chỉ coi trọng một gã công tử bột, mà tên đó thì cái gì cũng không tốt, chỉ được việc trưởng đến vô cùng tuấn tú, tài dỗ ngọt lại vô cùng cao siêu. Lạc Thanh Trúc bị lời đường mật của gã hống đến không phải gả cho tên đó thì không lấy chồng. Người trong nhà không đồng ý, cô ấy liền trực tiếp cùng gia đình cắt đứt quan hệ.


Đáng tiếc là... hồng nhan bạc mệnh. Không tới mấy năm, tên công tử bột kia liền ngựa quen đường cũ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Lạc Thanh Trúc tính tình cương liệt quả quyết, có thể đoạn tuyệt được với người nhà, há gì lại phải chịu cảnh này? Đến cuối, cổ dùng một con đao, cùng tên công tử bột kia đồng quy vu tận.


Chỉ để lại đứa nhỏ mười bốn tuổi đã khổ cực không chỗ nương tựa.


Chuyện này vào năm đó huyên náo rất lớn, đợi đến thời điểm Tần phu nhân đi đón đứa cháu trai đáng thương kia thì phát hiện đứa bé đã biến mất.


Cố Minh Tranh nhớ tới việc này, nhíu nhíu mày, "Lạc Phàm?"


"Còn chưa xác định chính xác, " Tần Ký sờ sờ mũi, "Mẹ em ở trên ti vi nhìn thấy y, nói diện mạo của y rất giống dì, em phải đi hỏi, còn không cho phép em hù đến nhân gia nữa... Em cũng không có cách nào a."


Cố Minh Tranh trở nên trầm mặc.


Tần Ký cho là hắn mệt mỏi, không nói thêm gì. Cậu cùng hắn hỏi han một chút, xong rồi mang theo Cố Minh Tú đi ra ngoài.


Chờ bọn họ rời đi sau, Thiên Thần Nhỏ liền nhịn không nổi, vội lên tiếng, "Cố tổng, đánh giá nhiệm vụ lần này của ngài có rồi. Đô hoàn thành là "Hài Lòng", điểm đạt được là 80. Tính toán một chút thì tích phân của ngài tăng gắp 1000 lần, thu được tổng cộng là 8 vạn. Giá trị vinh dự 15 điểm. Số bị trừ phần lớn đều liên quan đến Hứa Mạt, còn có Cố Nhược Sơ..."


Nhắc tới danh tự này, Cố Minh Tranh thần sắc khẽ biến, âm thanh Thiên Thần Nhỏ cũng dừng lại.


Cố Minh Tranh không tâm tình gì "Ừ" một tiếng.


"Cố tổng, ngài cũng đừng quá khó chịu. Đối với nhân loại các ngài mà nói, hết thảy những thứ bên trong tiểu thế giới đều chỉ là dữ liệu và ý thức cấu tạo thành, Cố Nhược Sơ cũng thế."


"Có phải không?" Cố Minh Tranh thần sắc khó lường, liếc nó một cái.


Thiên Thần Nhỏ bị cái lườm này khiến cho lạnh sống lưng, nó ho khan rồi biến mất, để lại cho kí chủ của mình khoảng không lẳng lặng.


Cố Minh Tranh tĩnh tọa hồi lâu, tia nắng xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào bên trong. Hắn khó nhận ra thở phào một tiếng, mặc quần áo vào rồi ra ngoài.


Năm năm, người em trai hắn thương yêu năm năm lại bi ai mà chết trước mặt hắn.


Thân ảnh mỹ lệ và sống động như vậy, làm sao có khả năng chỉ là một kiện dữ liệu?


Cố Minh Tranh không tả được cảm giác hiện tại là gì, chỉ cảm thấy trong lòng bị thủng một lổ, khó lòng khép lại. Cổ nặng nề chua xót từ tâm lý vẫn luôn cấn tại cuống họng, dù thế nào đi nữa cũng nuốt không trôi.


Bất tri bất giác, hắn đi tới cuối hành lang.


Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại.


Chỉ thấy một người đứng trên ban công, đưa lưng về phía hắn. Thân hình của người nọ cao gầy thon dài, từng ngón tay như ngọc dán tại trên cửa sổ, tinh xảo đến khó mà giải thích.


Nghe đến tiếng bước chân, người nọ xoay lại, ngẩng đầu nhìn sang. Khuôn mặt sáng lạng như minh nguyệt, dung sắc lạnh như tuyết trắng.


Cặp con ngươi xinh đẹp kia giống như hoa đào, tựa như đa tình, cũng tựa như vô tình. Trong nháy mắt, hình ảnh trước mặt dần dần dung hợp cùng một thân ảnh nào đó.


Cố Minh Tranh bỗng nhiên bước nhanh tới, lập tức nắm lấy tay của y.


Lạc Phàm kinh ngạc nhìn hắn, giãy dụa hất tay hắn ra, lạnh như băng nói, "Anh làm cái gì?"


Cố Minh Tranh trong mắt nổi lên từng cơn gợn sóng, vừa thoáng qua giây lát liền lặn đi. Hắn buông lỏng tay, lui lại vài bước, khôi phục vẻ mặt trấn định thong dong, lễ phép hướng y hỏi thăm, "Xin lỗi, dung mạo cậu rất giống một vị cố nhân của tôi."


"Không nghĩ tới thanh danh ở bên ngoài của Cố tổng, chính là dùng loại phương thức này để tiếp cận người khác." Lạc Phàm xoa xoa cổ tay bị nắm, khẽ hừ một tiếng.


Bộ dạng, thần thái, cùng ngữ khí.


Cố Minh Tranh khi nói chuyện dĩ nhiên là đang dựa vào hành động của y mà phân tích, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, "Cậu cũng biết tôi?"


"Bên cạnh tôi mỗi ngày đều có người bàn tán về anh."


Tiểu minh tinh cùng công ty, vô luận là nam hay nữ, mỗi ngày đều cầm tạp chí về tài chính và kinh tế gào thét, nói Cố Minh Tranh quả thực là kim chủ lý tưởng trong lòng họ. Tuổi trẻ tuấn mỹ, có tiền có thế, xử sự lễ độ, làm người còn giữ mình trong sạch.


Khen xong, lại đem kim chủ đương nhiệm của mình ra chê bai đến không còn gì để nói.


Lạc Phàm mỗi khi nghe tới đều chẳng thể nổi lên tâm ác.


Cố Minh Tranh nhìn thấy vẻ mặt của y biến hóa, ngữ khí theo bản năng mà càng tăng thêm nhiệt độ, "Chắc chắn không có lời gì hay."


Này thái độ quá mức bằng phẳng thong dong.


Lạc Phàm đem câu "anh ngược lại cũng tự mình biết mình quá nhỉ" nuốt trở vào.


Y không nói lời nào, Cố Minh Tranh lại đuổi sát không buông. Hắn nhìn y, mạn bất kinh tâm thay đổi đề tài, "Nghe nói kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt?"


"..." Sau lưng của Lạc Phàm không khỏi lạnh lẽo, da gà đều nổi hết cả lên.


Không hổ là vị mới mười mấy tuổi đã tiếp chưởng Cố gia, cổ khí thế kia đều ép người khác đến không thở nổi.


Lạc Phàm mặt lạnh, xem phong cảnh phía ngoài, không buồng để ý đến hắn.


"Căng thẳng cái gì?" Cố Minh Tranh đi tới bên cạnh y, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."


Lạc Phàm mặt không chút thay đổi nói, "Thật không tiện, loại thái độ này của Cố tổng, khiến tôi hoài nghi rằng anh đối với tôi có mưu đồ xấu."


Trong nháy mắt, Cố Minh Tranh lâm vào quỷ dị trầm mặc. Liếc nhìn khuôn mặt quá phận xinh đẹp của y, cất tiếng hỏi, "Rất nhiều người có loại ý nghĩ này với cậu sao?"


Lạc Phàm: "... Ừm, rất nhiều."


"Đưa tôi điện thoại di động," Cố Minh Tranh hướng y giơ tay.


Lạc Phàm xoay người rời đi.


Cố Minh Tranh kéo y lại, từ trong túi áo khoác của Lạc Phàm lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng lưu vào một mã số. Sau đó , hắn 'thuận tiện' nhìn lướt một cái, nhớ kỹ số điện thoại của y, "Nếu như lần sau gặp phải tình huống như thế này, có thể đến tìm tôi."


Lạc Phàm nhìn chiếc điện thoại được hắn nhét trở vào, hiếm thấy mà ngốc một trận, nửa ngày mới khôi phục được năng lực nói chuyện.


"Cố tổng, anh có cảm thấy rằng hành động này của mình thật giống một kẻ thần kinh không?"


Cố Minh Tranh nghe vậy bình tĩnh nói, "Không cảm thấy." Mắt thấy Lạc Phàm muốn xóa dãy số của hắn, nhanh chóng bỏ thêm một câu, "Không cho xóa."


Lạc Phàm trừng hai mắt.


Dáng dấp kia cực kỳ giống Cố Nhược Sơ khi sinh khí.


Cố Minh Tranh theo thói quen giơ tay, sờ sờ đầu y.


Mặt Lạc Phàm lập tức biến đỏ, nói không rõ là tức giận hay là xấu hổ. "Ba" một tiếng hất ra tay của Cố Minh Tranh, "Không cho đụng tôi."


Cố Minh Tranh thấy y tựa như một con mèo nhỏ đang xù lông, cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười một cái. Cỗ tâm trạng phiền muộn khi trở lại thế giới hiện thực, bất tri bất giác liền tiêu tán, hắn nhìn Lạc Phàm, ngỏ lời, "Có muốn đi ăn trưa cùng tôi không?"


"Không muốn," Lạc Phàm nghiêng đầu, "Tôi thật không nghĩ đến việc cùng anh lên trang nhất vào sáng mai."


Cố Minh Tranh không nhịn được cười cười.


"Hừ," Lạc Phàm quay người rời đi, ngón tay vuốt vuốt điện thoại, đến cùng cũng không xóa đi dãy số, mà bỏ lại vào trong túi.


"Phàm Phàm, Phàm Phàm!" Sau khi trở lại phòng bệnh, trên đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện một tên nhỏ xíu mà ai cũng không thấy. Đầu của nó có một cặp sừng như ác ma, phía sau ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ, hai tay chống nạnh, hai chân bắt chéo, ngồi ở trên một quyển sách màu đen, "Hắn có phải đã nhận ra anh hay không?"


Lạc Phàm mắt nhìn thẳng, "Cái này nên hỏi cậu."


"A... người mà thằng anh trai ngố nhà tôi tuyển chọn, quả thật rất đối lập với chỉ số thông minh của ổng."


"Ồ." Lạc Phàm lạnh lùng.


Ban đầu là kẻ nào bảo, trong một tiểu thế giới chỉ có thể có một người thi hành nhiệm vụ. Kết quả, vừa đảo mắt một chút đã bị sự thật tát vào mặt, trí thông minh của nó cũng có khác gì thằng anh trai mình đâu!


"Đó là chuyện bất ngờ mà," Ác Ma Nhỏ nhìn thấu ý nghĩ của y, mặc dù lỗi rành rành ra đó, nhưng vẫn cây ngay không sợ chết đứng nói, "Nhất định là do thằng anh trai ngố của tôi ghi sai dữ liệu rồi, cho nên mới vô tình trói mấy người với nhau. Bất quá không liên quan, Phàm Phàm, anh là best nhất, khẳng định so với tên Cố Minh Tranh kia cường đại hơn nhiều! Đây chính là cuộc chiến giữ hai vua a, anh nhất định sẽ thắng!"


Trí chướng trung nhị bệnh.


Lạc Phàm hoàn toàn có lý do tin rằng, tên anh trai ngu ngốc của nó so với nó càng đáng tin hơn nhiều. Ít nhất cũng sẽ giữ mồm giữ miệng, không phải chuyện gì đều bô bô nói hết ra.


Bất quá nhớ tới Cố Minh Tranh, Lạc Phàm liền trở nên trầm mặc.


Ác Ma Nhỏ bay đi, nó hé mắt, lắc ngón tay út nói, "Phàm Phàm, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận nha."


Lạc Phàm buồn bực mà nằm phịch trên giường, lấy chăn tròng qua đầu: "... Cút."


Tác giả có lời muốn nói:


Có một loại tình thú cùng sủng nịch gọi là #Tôi biết anh là ai, nhưng lại thích ra vẻ như không biết, không muốn chơi với anh#


Phàm Phàm: Anh có bệnh!


Cố tổng: Không có.

Bình Luận (0)
Comment