Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

Chương 6

Chương 6: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (5)


Sự tình tạm thời dùng Lâm Lâm bị kỷ luật để kết thúc.


Cố Minh Tranh liên lạc tài xế cùng bác sĩ, mang theo Cố Nhược Sơ về nhà trước.


Hứa Mạt tâm tình bất ổn, cô không ngừng nói, "Xin lỗi." Để Cố Minh Tú không bị ảnh hưởng, Cố Minh Tranh cũng đưa cô cùng đi.


Hứa Mạt lần đầu đến Diệp gia, mắt thấy tòa biệt thự tráng lệ này cùng khoảng sân lớn, trong lòng cô sinh ra tự ti cùng khiếp ý, theo sát phía sau Cố Minh Tranh.


"Cố học trưởng không sao chứ?" Hứa Mạt nhìn Cố Nhược Sơ vừa được bác sĩ khám xong, nội tâm vừa lo lắng vừa sợ.


Cố Minh Tranh nhìn cô một cái, "Hiện tại đã tỉnh táo?"


Hứa Mạt cắn cắn môi, "Em suýt chút nữa đã hại Cố học trưởng, đây là em không đúng. Nhưng về phần anh gạt em, lại là anh không đúng."


Cố Minh Tranh, "Tôi cũng không có lừa cô, hôn ước là do trưởng bối quyết định, sớm muộn cũng sẽ bị giải trừ. Hứa Mạt, chúng ta có lẽ đã từng đối với đối phương có hảo cảm, nhưng bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì. Nếu cô quyết định cùng Cố Nhược Sơ ở bên nhau, sẽ không nên lại nghĩ đến người khác."


Hứa Mạt vừa nghe liền cuống lên, "Em cùng Cố học trưởng không phải như anh nghĩ! Tại sao anh tổng là vẫn muốn hiểu lầm bọn em..."


Cố Minh Tranh biểu tình trở nên càng nghiêm túc.


Cô gái này, suy nghĩ tựa hồ thật có chút vấn đề.


Thời điểm đi gần với Diệp Cảnh Nhiên, thì lại ở trước mặt Cố Nhược Sơ liều mạng phủ quyết quan hệ với hắn. Mà thời điểm đi gần với Cố Nhược Sơ, thì lại ở trước mặt Diệp Cảnh Nhiên phủ nhận quan hệ với y.


Dựa vào nét mặt của cô cùng ngữ khí đến xem, cô còn không có ngụy trang, mà là thật sự nghĩ như vậy.


Này so với ngụy trang còn đáng sợ hơn.


"Người ngoài có hiểu lầm hay không, quyết định đều ở bản thân cô. Tình cảm của cô đối Cố Nhược Sơ vượt ra khỏi ranh giới giữa nam nữ bình thường, nhưng cô lại nói chỉ là người bên ngoài hiểu lầm?" Cố Minh Tranh ngữ khí khá là nghiêm khắc, "Hứa Mạt đồng học, tuổi của cô còn nhỏ, có lẽ là phân không được phải trái, cho nên, làm chuyện gì cũng phải hảo hảo suy nghĩ thật kỹ."


Thiên Thần Nhỏ phát điên, "Cố tổng! Cô ấy là nữ chủ, chứ không phải là công nhân của ngài! Xin ngài hãy ôn nhu một tí!"


Cố Minh Tranh răn dạy nhân viên quen rồi, cũng không làm sao chú ý.


Nhưng mà Hứa Mạt sau một khắc liền khóc lên, "Cố học trưởng đối với em rất tốt, em cũng không thể nào cự tuyệt y. Nhưng là em cùng y thật sự không có gì hết! Tại sao anh phải nói em như vậy?!"


Thật không có cách nào nói chuyện đàng hoàng.


Cố Minh Tranh rót hai chén trà, một chén đặt tại trước mặt Hứa Mạt, để cho cô chậm rãi khóc, chính mình thì từ trên bàn cầm ra một tờ báo, chuyên chú ngồi xem.


"Cố tổng! Thời điểm như thế này ngài phải dỗ dành cô ấy, là dỗ dành nhân gia đó ngài có biết không hả?!?!"


"Không biết." Cố Minh Tranh lạnh lùng từ chối.


Nếu ở trước mặt hắn là Cố Minh Tú, hắn đã sớm phạt con bé quỳ gối mà sao chép lại 100 lần hành vi học cùng tâm lý học.


Hống người? Cố tổng biểu thị chưa bao giờ làm chuyện như vậy.


Thiên Thần Nhỏ thở phì phò nghĩ, cái flag này, NÓ GHIM!


Tương lai dám đánh mặt, xem nó giận chết hắn!


Hứa Mạt khóc nửa ngày còn không có khóc xong, bác sĩ đã từ trong phòng của Cố Nhược Sơ đi ra. Thấy vậy, Cố Minh Tranh liền đứng dậy bước tới.


"Đại thiếu gia, xin ngài hãy chăm sóc tốt tiểu thiếu gia! Y không cố gắng uống thuốc, không nghỉ ngơi đầy đủ, còn bị bệnh cảm dằn vặt... Coi như là Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay toàn tập!"


Cố Minh Tranh nghe được ý tứ của ông, cau mày hỏi, "Rất nghiêm trọng?"


"Là vẫn luôn rất nghiêm trọng!" Bác sĩ lắc đầu một cái, thở dài, trầm trọng nói, "Tôi xem bệnh cho y, xem mười mấy năm. Lúc trước, thời điểm y được sinh ra, tôi đã nói, đứa nhỏ này vốn đã kém cỏi, phải cẩn thận điều dưỡng, bằng không không thể sống hơn 25 tuổi. Cố tiên sinh cùng phu nhân không chịu tiếp thu hiện thực, tôi cũng không có cách nào."


Cố Minh Tranh không nghĩ tới chuyện sẽ tệ đến vậy, tâm chìm chìm.


Thiên Thần Nhỏ giải thích, "Cố Nhược Sơ tại nội dung vở kịch bên trong chết vào năm 22 tuổi, cũng chính là năm năm sau. Nam nữ chính khi còn học cấp ba bởi vì Lâm Tư Ngữ mà sản sinh hiểu lầm, sau đó tách ra. Nữ chính bỏ học, Cố Nhược Sơ cùng Diệp Cảnh Nhiên lại trở mặt thành thù, tranh đoạt quyền thừa kế. Năm năm sau, bọn họ cùng nữ chính gặp nhau lần nữa. Về phần tiếp theo, cặp đôi chính giải trừ hiểu lầm chuẩn bị đính hôn, Cố Nhược Sơ lại bắt cóc nữ chính, dẫn tới nam chính phải đi cứu cô ấy. Mà cuối cùng Cố Nhược Sơ bị nữ chính cảm hóa, hi sinh chính mình để thành toàn cho bọn họ, từ đó nội dung vở kịch kết thúc."


Cố Minh Tranh nghe xong càng sốt ruột, trầm tư nói, "103, kết cục có thể thay đổi sao?"


Thiên Thần Nhỏ dừng một chút, cùng hắn nói rõ ngọn ngành, "Cố tổng, tôi nói thật với ngài, mỗi nhiệm vụ đều sẽ có một cái tiêu chuẩn, đạt được tiêu chuẩn ấy, Cố Minh Tú mới có thể không bị ảnh hưởng. Mức tiêu chuẩn được chia ra làm ba loại: hài lòng, ưu tú, và hoàn mỹ. Ngài không cưới Hứa Mạt, liền đồng nghĩa với việc nhiệm vụ không thể nào đạt đến độ hoàn mỹ. Ngài muốn thay đổi kết cục của Cố Nhược Sơ, tiêu chuẩn hoàn thành liền sẽ giảm xuống. Nếu như dưới mức yêu cầu... Chính ngài cũng biết rồi đấy."


Là một hệ thống, 103 tự nhiên hi vọng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. Mà Cố Minh Tranh so với nó tưởng tượng càng thông minh cường thế, khó lòng khống chế. Điều này đối nó mà nói có tốt có xấu, nhưng đã chọn người, liền không còn đường hối hận.


Cân nhắc xong xuôi, 103 tiết lộ một vài thứ cho Cố Minh Tranh.


Dù sao đây chỉ mới là thế giới thứ nhất, chung quy cần phải cấp Cố Minh Tranh một khóa thực tập.


Nó muốn ổn định, không thể gấp.


Cố Minh Tranh nghe vậy trầm mặc, hắn xác thực vì Cố Nhược Sơ cảm thấy đáng tiếc cùng tiếc nuối. Nhưng trên mặt tình cảm, quen biết không lâu Cố Nhược Sơ còn kém rất rất xa với em gái ruột của hắn, Cố Minh Tú.


Coi như hắn thưởng thức hoa tươi mỹ lệ, cũng sẽ không lấy máu đi tẩm bổ cho nó.


Trừ phi đóa hoa kia * khai (nở, mọc) tại trong lòng hắn.


Bác sĩ thấy Cố Minh Tranh sắc mặt không quá tốt, ngữ khí châm chước nói, "Nếu như tiểu thiếu gia hảo hảo điều dưỡng thân thể, không hẳn sẽ sống không lâu lâu. Chuyện như vậy không thể chắc chắn, cũng có rất nhiều kỳ tích xảy ra..."


Cố Minh Tranh hướng ông nói cám ơn, rồi để người đưa ông xuất môn. Sau đó mới tiến vào phòng của Cố Nhược Sơ.


Cố Nhược Sơ đã sớm tỉnh, y nửa nằm ở trên giường, trong mắt còn mang theo phiền chán chưa vơi.


"Em không chỉ có chán ghét uống thuốc, mà còn chán ghét xem bác sĩ sao?" Cố Minh Tranh khép lại cửa, đứng nói chuyện với y.


Cố Nhược Sơ ngẩng đầu, y sở hữu một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, dù cho hiện ra lãnh ý như băng sơn, cũng không tài nào che giấu được mịt mờ hoa đào sắc.


Cấm dục cùng mê hoặc hoàn mỹ dung hợp.


Cố Minh Tranh không dấu vết dời đi ánh mắt, lại nghe Cố Nhược Sơ chỉ chỉ bên giường, nhẹ giọng nói, "Anh đến."


"Làm sao vậy?" Cố Minh Tranh đi tới ngồi xuống, "Muốn uống nước?"


Cố Nhược Sơ nhẹ nhàng liền đi tháo nút buộc trên cổ áo của hắn.


"..." Cố Minh Tranh lập tức lui lại.


Tay của Cố Nhược Sơ khựng ở giữa không trung, tựa hồ có chút lúng túng. Y bĩu môi, từ dưới gối lấy ra chai thuốc mỡ ném cho hắn, xoay mặt nói, "Dùng để thoa phía sau lưng, chính anh có thể tự làm sao?"


"Xin lỗi." Cố Minh Tranh trong lòng khẽ động, không nghĩ tới lúc đó y sẽ chú ý chuyện này, âm thanh liền không tự chủ thả nhẹ, "Tôi không sao. Thân thể em thế nào?"


Cố Nhược Sơ không thèm để ý nói, "Ngược lại là không chết được."


Trái tim của Cố Minh Tranh kỳ dị mà bốc lên một tia bủn rủn. Cảm giác này trước đây chưa bao giờ có, xen lẫn một chút áy náy, một chút thương tiếc.


Hắn xoa xoa đầu thiếu niên trước mặt, mang theo điểm động viên, "Đừng nói như vậy."


"Khi ấy anh không chút do dự xông đến, bộ không sợ theo tôi cùng té xuống sao?" Cố Nhược Sơ nắm lấy tay của hắn, trong mắt tất cả đều là không rõ, "Hơn nữa anh cũng không cứu Hứa Mạt..."


"Không phải do tôi không muốn cứu cô ta, chỉ là em rơi xuống quá nhanh." Cố Minh Tranh nói, "Tôi là anh của em, làm sao có thể nhìn em xảy ra chuyện đâu?"


"Anh ư?" Cố Nhược Sơ lẩm bẩm cái danh xưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.


Mười mấy năm trước, vào lần đầu gặp Diệp Cảnh Nhiên, hắn còn không biết bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ. Diệp Cảnh Nhiên hội sẽ mang theo y cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn bánh ngọt, còn có cùng nhau cùng chung tiếng nói chỉ thuộc về hài đồng.


Nhưng mà, sau khi Diệp Cảnh Nhiên biết đến thân phận của y, liền không bao giờ nở nụ cười với y thêm lần nào nữa. Lưu cho y chỉ có một lần lại một lần khước từ cùng lạnh lùng.


Người anh trai ấm áp lúc ấy phảng phất chỉ còn là một giấc mơ của Cố Nhược Sơ khi còn *ấu niên (thuở còn nhỏ).


Tuy nhiên, ngày hôm nay đây, người này lại lặp đi lặp lại nhiều lần đối y cường điệu —— tôi là anh trai của em.


Cố Nhược Sơ trong nháy mắt, bỗng nhiên thỏa hiệp mà kêu lên một tiếng, "Tốt, liền là lần này. Anh trai, nếu như anh còn biến mất một lần nữa, em sẽ không tha thứ cho anh."


Y duỗi ra ngón út, mặt mày cong cong.


Băng sương dần tan đi, dư lại chỉ còn thuần túy tinh khiết.


Phảng phất nhiều năm như vậy, thứ y một mực chờ đợi chính là phần đáp trả muộn màng đây.


Cố Minh Tranh sững sờ, theo bản năng mà giơ tay, cùng y móc ngóeo.


Cố Nhược Sơ khẽ mỉm cười.


Gò má của y vừa gầy gò vừa sạch sẽ, bộ dạng cũng nghiêng về lạnh nhạt, phối với mặt mày thanh tú, tự dưng là bốc ra cỗ khí chất không thuộc về nhân gian.


Lần đầu gặp gỡ thời điểm, Cố Minh Tranh liền cảm thấy thiếu niên này giữa chân mày đều là lãnh ngạnh.


Cười rộ lên lại tựa như núi băng ngàn năm tan chảy.


Chẳng biết vì sao, Cố Minh Tranh trong đầu bỗng nhiên chợt lóe lên bóng dáng của Lạc Phàm, từ trong tiệc rựu chầm chậm bước đến.


Cố Nhược Sơ không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả khí chất của y cũng rất giống vị kia.


Là lỗi giác sao?


Phía bên ngoài gió càng lúc càng lớn, cửa sổ vì thế mà có chút lung lay, từng tán lá bị thổi mạnh mẽ đến độ lìa cành, ngay sau đó là trận mưa lớn ào ào trút xuống.


"Đại thiếu gia, trời mưa rồi!" Dì Lưu tiếng kêu đúng lúc vang lên, "Cô bé mà ngài mang về còn chưa nín khóc, bây giờ lại nháo nhào đòi rời khỏi đây. Khuyên mãi cũng không chịu nghe, tôi phải làm thế nào?"


Cố Minh Tranh đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy Hứa Mạt khóc lóc đứng ở trong hành lang, quần áo đều bị nước mưa làm ướt.


"Mưa quá lớn, cô nên ở đây một đêm. Nếu cô cứ kiên trì như vậy, tôi cũng có thể nhờ bác tài xế đưa cô về."


Hứa Mạt trầm mặc một hồi, nức nở, "Em muốn gặp Cố học trưởng."


Vừa dứt lời, Cố Nhược Sơ liền từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một cây dù.


"Tiểu thiếu gia, cậu quên mất lời dặn của bác sĩ Trần rồi à?!" Dì Lưu vội vội vàng vàng chạy tới, "Gió lớn như vậy, đừng đứng ở bên ngoài!"


Cố Nhược Sơ tiến lên vài bước, đem dù đưa cho Hứa Mạt, "Cô đã cứu tôi một lần, tôi cũng xin trả lại cô ơn nghĩa này. Cứ như vậy đi, Hứa Mạt."


"Em không có lừa anh, anh phải tin tưởng em!" Hứa Mạt lảo đảo lùi về sau, vẫn luôn lắc đầu, lệ châu làm hoen nhòe đôi mắt, "Cố học trưởng, em là thật muốn buông bỏ Cảnh Nhiên để ở bên anh. Nhưng là... nhưng là em không tài nào quên được anh ấy! Mà thời điểm em đồng ý với anh là thật lòng, em không hề lừa anh!"


"Đã không còn quan trọng." Nụ cười của Cố Nhược Sơ nhợt nhạt như một thiên thần, "Kỳ thực tôi cần phải cảm ơn cô, bởi vì cô, mà ngăn cách giữa tôi và anh trai mới có thể biến mất."


Hứa Mạt nhìn mà lạnh cả người.


Cô hối hận rồi! Tại thời khắc này đây cô nghĩ, nếu như cô không có khuyên bọn họ hòa hảo thì tốt biết bao. Chí ít vào lúc ấy, trong mắt của bọn họ đều chỉ có một mình cô.


"Giá trị hắc hóa của nữ chính tăng lên rất nhiều!" Thiên Thần Nhỏ cuống lên, "Cố tổng, Cố tổng! Nội dung vở kịch đang phát triển theo không đúng hướng! Ngài trước tiên ổn định nữ chính, để tôi đi xem vấn đề kia là gì!"


Có thể có vấn đề gì?


Cố Minh Tranh nghĩ, vấn đề lớn nhất chính là cô gái này sở hữu một khỏa tâm như thủy tinh.


Trên đời thiếu gì những chàng trai tốt, cố tình cô ta lại chỉ một lòng muốn nhảy hố. Nhảy xong còn trách móc người khác đào hố cho cô, nhưng lại không chịu từ bên trong bò ra ngoài.


Nhìn cô ta lại nhớ đến em gái Cố Minh Tú của hắn. Con bé đem Tần Ký quản rất gắt gao, chỉ cần Tần Ký dám phản bội, nó lập tức xé xác cậu ta. Không những thế mà còn muốn lôi kéo anh trai mình trợ giúp, xé xác xong liền phất tay bỏ đi.


Dù cho mặt sau khóc đến *hô thiên thưởng địa (kêu trời gọi đất), ở bề ngoài cũng phải tỏ vẻ thật tao nhã, thật thanh cao.


"Lại là thói quen thích khống chế!" Thiên Thần Nhỏ đối với suy nghĩ của hắn mà muốn thổ huyết, "Có người nào đem bản thân ví dụ thành cái hầm như ngài ư?"


Cố Minh Tranh không cho ý kiến.


"Cố tổng, tôi khuyên ngài, ngài cứ như vậy là không thể hoàn thành sứ mệnh của nam chính đâu... Í í í, tra được rồi nè!" Thiên Thần Nhỏ vô cùng đau đớn rống to, "Đều do ngài đem hảo cảm của Boss phản diện xoát thật cao! Ngài hay lắm, ngài trêu chọc Boss phản diện làm cái quần gì hả?!?!"


Thiên Thần Nhỏ rốt cuộc cũng hiểu trọng điểm của vấn đề này nằm ở đâu, hóa ra là ở chỗ nhân vật phản diện.


Cố Minh Tranh không phản đối, "Đàm luận tâm sự, cứu người, chăm sóc em trai ngã bệnh... những việc này đều gọi là xoát hảo cảm?"


"Hừ, nếu thay y thành một người xấu xí khác thì ngài cũng sẽ làm như vậy à?"


"Ừ, sẽ làm, nhưng mà sẽ không làm nhiều như vậy." Cố Minh Tranh cảnh tỉnh bản thân lại một chút.


Thiên Thần Nhỏ rốt cuộc hiểu rõ, "Úi giời ơi! Hóa ra là Cố Nhược Sơ dựa vào gương mặt mình để xoát độ hảo cảm của ngài a."


Em trai đáng chết của nó thật biết cách tuyển chọn mỹ nhân. Thằng oắt đó con mẹ nó rõ ràng là đang gian lận mà!


Tác giả có lời muốn nói:


Từ từ các cô cậu sẽ phát hiện, Cố tổng là một nam nhân cả người cắm đầy flag →v→


Bé công: Nghe nói anh chưa bao giờ hống người?


Cố tổng:...


P/S: Do thi học kỳ nên tui bỏ bê truyện hơi lâu, thôi thì đăng hai chương bù cho các bác nhé ^^

Bình Luận (0)
Comment