Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 7

Dạ Vũ quay lại ngước nhìn hắn, Cố Huyền Mặc cao hơn gần cái đầu, không biết là nước mắt hay là nước mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống khỏi đôi mắt sâu không thấy đáy. Nếu nói ánh mắt Dạ Vũ là sao trời long lanh, trong suốt, phản chiếu vạn vật nhân gian khiến con người ta sủng ái thì đôi mắt Cố Huyền Mặc lại như hồ nước giữa đêm, đen sâu thăm thẳm, một khi bị hút vào rồi thì liền vạn kiếp bất phục. Chỉ là khi nhìn vào y, ánh mắt đó mới có chút cảm xúc, một chút dịu dàng, trân trọng.


Đưa tay lau đi những giọt nước trên gương mặt hắn, Dạ Vũ chậm chạp nói: "Nhanh chóng ra khỏi đây, phải tìm người đến cứu bọn họ." Rồi quay lưng đi, một đường ra khỏi chỗ xảy ra tai nạn vừa rồi. Y không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, y sợ mình sẽ thua thêm lần nữa, y không thể dẫm lên cùng vết xe đổ hai lần, nếu còn lần nữa, y thật sự sẽ tan xương nát thịt.


...


Bên dưới sườn núi, hai thân ảnh chật vật bùn đất cùng vết máu loang lổ.. phải nói là thập phần tơi tả. Đặc biệt là Tử Lê, khoảnh khắc anh vội vàng ôm lấy bóng hình Tề Thiên Hựu lăn xuống núi đá, anh dùng toàn bộ thân thể mình chắn hết chướng ngại vật cho cậu, bảo bọc cậu hoàn chỉnh trong lòng.


"Anh tỉnh lại đi." Tề Thiên Hựu lay mạnh Tử Lê, thấy anh không có phản ứng, cậu ta hoảng hốt lo sợ. Chợt tiếng "khụ khụ" vang lên xóa tan cảm giác bất an đang dần chiếm lấy toàn bộ trí óc cậu. "Anh có sao không?" Dù là hỏi như thế nhưng cậu ta hiểu rõ trên người anh hiện tại không còn chỗ nào lành lặn. Gương mặt như thiên sứ giáng trần từng khiến anh như si như mê lúc này đây đã bị không ít vết trầy xước.


Tử Lê ngay cả hít thở cũng cảm thấy không thông, anh ta phải cố gắng tỏ ra mình còn chịu đựng được, anh ta không muốn được cậu thương hại. Chung quy, chính là ý trời đi, càng cố gắng cách xa người trước mặt này, càng muốn quên đi, lại càng nhớ rõ; ông trời là không muốn buông tha cho anh đây mà.


"Tôi đang hỏi anh đó, anh có thể cử động được không?" Không nói thì thôi, nói ra lại cảm thấy tư thế ôm chặt lấy nhau lúc này của hai người có phần mờ ám, nếu cố tình bỏ qua vật cứng đang chạm đến chỗ khó nói của anh. Tề Thiên Hựu cũng không ngừng sỉ vả bản thân, trong thời điểm này mà còn có thể động dục được, chỉ là khi cậu nhìn thấy gương mặt đang hôn mê của thiên sứ mà cậu đã từng tôn thờ này, cậu không thể kiểm soát nổi bản thân.


"Tôi không sao." Âm thanh khàn yếu nói ra từng chữ cũng thấy mệt, Tử Lê biết mình hẳn là bị thương không nhẹ.


"Tôi dìu anh đi, chúng ta tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt." Tề Thiên Hựu bình tĩnh nói.


Vừa dựa vào thân cây đứng lên, cảm giác hoa mắt chóng mặt đã ập xuống Tử Lê, anh ta loạng choạng như chuẩn bị té xuống lần nữa thì sa vào vòng tay rắn chắc. "Để tôi cõng anh." Tề Thiên Hựu lần này quyết đoán không để anh làm càn.


Tựa mình trên chiếc lưng vững trãi, vòng tay ôm lấy cổ cậu, xuyên qua lớp áo đã bị ướt vì nước mưa, anh vẫn có thể cảm giác được vòm ngực săn chắc của cậu. Chợt nhớ đến câu nói của cậu thiếu niên năm nào: Em sẽ bảo vệ anh, tuyệt đối không để bất kỳ ai làm thương tổn đến anh. Quá khứ như mũi dao nhọn, mỗi khi nhớ tới lại một lần nữa khoét vào tim anh hàng trăm dấu vết, đau đớn không thôi.


"Tại sao anh lại làm như vậy?" Tề Thiên Hựu vừa cõng anh đi từng bước, vừa hỏi người phía sau.


Tại sao ư? Tử Lê cũng không đáp, có thể là xuất phát từ bản năng đi, người trước mặt này đối với anh còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình. Kẻ bị cả thế giới từ bỏ như anh, may mắn gặp được tiểu hoàng tử thiện lương, ấm áp; trong sinh mệnh của mình, anh lần đầu tiên tìm thấy giá trị để tồn tại.


Anh vốn là đứa con sinh ra trong gia đình đổ vỡ, mẹ anh bỏ rơi cha con đi theo người đàn ông khác. Cha anh làm việc vất vả nuôi sống hai người qua ngày, rồi tai nạn giao thông đẫm máu liền cướp đi người thân duy nhất của anh. Cuộc sống trong cô nhi viện thật lạnh lẽo, hiu quạnh, bị lũ trẻ ở đó bắt nạt, bữa đói bữa no, tủi thân không ngừng, làm anh tự hỏi: mục đích mình có mặt trên cuộc đời này là vì điều gì? Có phải Thượng đế đã bỏ quên mất mình hay không?


Cho đến ngày đó, anh được Tề gia nhận nuôi, Tề lão gia nói cha anh từng là huynh đệ vào sinh ra tử với ông, khó khăn lắm ông mới tìm được anh. Giây phút anh bắt gặp tiểu vương tử của cuộc đời mình, cậu bé mười tuổi ngây thơ, trong sáng, phảng phất sự tinh nghịch cùng hào quang chiếu sáng toàn bộ tâm hồn u ám của anh, Tử Lê mười ba tuổi của năm ấy, anh biết mình đã sa chân vào con đường không có lối thoát.


Hai người dù tuổi tác có chênh lệch nhưng Tề lão gia vẫn để bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn uống, vui chơi, có bất cứ thứ gì cậu ta cũng chia cho anh phân nửa. Ai bắt nạt anh đều bị cậu giáo huấn một trận. Anh phạm lỗi gì, cậu cũng thay anh chịu phạt. Trong mắt của Tề Thiên Hựu năm ấy, Tử Lê cũng là thiên sứ duy nhất của cuộc đời mình.

Bình Luận (0)
Comment