Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 87



Trên đường đi đến Tru Tiên đài, giữa chừng gặp được Văn Tuyên, người này vốn là thống lĩnh tài ba, anh dũng hơn người dưới trướng của hắn, Tử Uyên cũng thập phần coi trọng năng lực của gã.


"Mạt tướng tham kiến Thần quân." Văn Tuyên cung kính hành lễ.


"Bất quá sau này ta không còn là Thần quân nữa, yên bình của Thiên giới, trọng trách này phiền ngươi gánh vác rồi." Tử Uyên nhìn về hướng đại điện, lại ngước mắt nhìn bầu trời phồn hoa chốn Thiên đình, bất quá, tuyệt không có tia lưu luyến.


"Vì một đoạn tình si, bỏ mặc cả thảy phong quan vạn trượng, sinh mệnh vĩnh hằng, một thân trác tuyệt, Ngài làm như vậy, thật sự đáng sao?" Văn Tuyên không hiểu, gã biết Tử Uyên coi trọng Mạn Châu Sa, cũng hiểu Tiên – Ma khác biệt, nhưng lại không hiểu tại sao người này bằng lòng từ bỏ tất cả danh vọng cùng quyền lực mà ai cũng ước ao, tâm niệm để ở bên cạnh ái nhân.


"Khi ngươi tâm duyệt một người, ngươi sẽ hiểu ra thôi." Tử Uyên mỉm cười thanh thản khi nghĩ đến sắp được chung đường với Sa nhi của hắn, nhẹ nhàng lướt qua Văn Tuyên đi về phía trước.


"Thần quân xin dừng bước." Văn thống lĩnh tiến tới ngăn cản. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tử Uyên, gã ấp úng thuật lại những chuyện trước giờ vẫn luôn giấu trong lòng.


"Nói như vậy, Sa nhi là đang trúng Bích Huyết kế của Bích Nhạc tiên tử, thế nên ta cứ thắc mắc chuyện cậu ấy tính tình thất thường, ra là vậy." Tử Uyên còn đang phẫn nộ, chưa kịp tìm Bích gia tính sổ, đã thấy Văn Tuyên đưa ra giải dược.


"Lúc đó, hạ thần hoài nghi độc tính của Bích Huyết kế sẽ truyền nhiễm sang mình, nên Bích Nhạc tiên tử có đưa cho ta lọ thuốc giải, món nợ này là ta nợ Thần quân, mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi, mong Thần quân rộng lượng đừng tính chuyện cũ." Văn Tuyên nếu hỏi cuộc đời này gã kính trọng người nào nhất, đó chắc chắn là người trước mặt này, Tử Uyên chiến thần danh chấn tứ phương, người này một lòng nâng đỡ cho gã, đề bạt gã lên địa vị như ngày hôm nay.


Bích Nhàn lão bà kia cứ luôn miệng nhắc đến ân nghĩa nhưng bà ta không hề biết công lao toàn bộ đều thuộc về chiến thần Tử Uyên. Khi đó gã ra tay sát hại Mạn Châu Sa không phải hoàn toàn là vì muốn trả ơn cho lão bà đó, mà vì mong muốn cậu thiếu niên này biến mất trong sinh mệnh của Tử Uyên, hắn vẫn là Chiến thần cao cao tại thượng, không gì sánh nổi. Chỉ tiếc trời không chiều ý gã, người có tình vẫn thành quyến thuộc.


"Ân, đa tạ ngươi.." Tử Uyên hành lễ cảm tạ, hiện tại trong tâm hắn chỉ có mỗi ái nhân còn đang đợi chờ, đã để cậu chờ đợi hơn ba trăm năm, hắn không muốn cậu lại phải cô quạnh mòn mỏi.


Tăng nhanh cước bộ, Tru Tiên đài đã ở ngay trước mắt, nghi thức tước bỏ tiên tịch nghe qua thập phần đáng sợ, đứng tại cửa đài đón nhận đủ bảy bảy bốn mươi chín đạo phá thiên lôi. Mỗi đạo giáng xuống đánh tan nguyên thần, phá nát linh lực, toàn bộ trả lại cho đất trời.


Tử Uyên trên tay nắm chặt tín vật của ái nhân trao cho, bước đi vững chắc, đến giá nhận hình, "Mời các vị tiên quân ra tay."


Chúng tiên đối mắt nhìn nhau, Chiến thần là biểu tượng trong lòng bọn họ, ngạo nghễ hiên ngang, oai phong lẫm liệt, công lao hạn mã nhiều vô số kể, bảo họ làm sao xuống tay hạ thủ.


"Mong Thần quân suy nghĩ lại." Đồng loạt quỳ xuống, hướng Tử Uyên cúi đầu.


"Lòng ta đã quyết, các ngươi còn không mau ra tay." Không ai có thể thay đổi được ý chí của hắn, càng không người nào có thể lay chuyển tình yêu của hắn dành cho Mạn Châu Sa, Tử Uyên khép lại đôi mắt sáng rực như sao trời, chờ đợi đạo phá thiên đầu tiên.


"ẦM" Uy lực kinh tủng, đau đến thấu xương, tê tâm liệt phế, cảm giác nguyên khí tràn ra khỏi cơ thể làm người ta kinh hãi.


"ẦM...ẦM..." Từng đòn từng đòn giáng xuống, đánh tan nguyên thể, Tử Uyên mặt mày không còn chút linh khí, cũng không nhớ mình đã chịu đến đòn thứ mấy, vô lực đón nhận từng đạo.


"Dừng tay... các ngươi mau dừng tay lại." Bích Nhạc khóc rống, từ xa trông thấy Tử Uyên nàng si mê, ái mộ đang bị tước tiên tịch, lòng nàng đau đớn thắt lại.


"Mong Tiên tử quay về." Một thần tướng xuất hiện ngăn cản.


"Cầu xin các ngươi dừng tay lại đi..." những âm tiết sau cùng hòa với tiếng khóc nấc nghẹn ngào.


"Đây là ý của Thần quân cùng Thiên đế, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự." Thần tướng bất đắc dĩ lắc đầu.


"Tử Uyên, Tử Uyên, ngươi mau bảo bọn họ dừng tay đi, chúng ta đi nhận tội cùng Đế quân, ngài thương ngươi như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi." Bích Nhạc khóc đến mơ hồ, nước mắt đầy mặt, vẫn luôn tìm cách thuyết phục người trước mắt.


"Bích Nhạc." Tử Uyên thều thào gọi.


"Ân, là ta..ta ở đây." Nàng ngây dại đáp lời.


"Cảm ơn ngươi đã ái mộ Tử Uyên,... chỉ tiếc là một đời này, trái tim ta chỉ đập vì Mạn Châu Sa, ....tâm trí ta chỉ cất giữ hình ảnh của duy nhất cậu ấy, ... linh hồn ta cũng thuộc về người đó. Vậy nên... Bích Nhạc ngươi hãy buông tay đi, ...giữa chúng ta ngay từ đầu đã định sẵn vô duyên vô phận." Tử Uyên dụng hết khí lực nói ra cả câu hoàn chỉnh.

Bình Luận (0)
Comment