Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Chương 55

Mạc Chung Thâm cuối cùng vẫn không hỏi Mạc Sinh Bạch vấn đề kia, cậu sợ chính miệng người kia sẽ nói ra đáp án mình không muốn nghe, nên chỉ có thể tự lừa gạt bản thân rằng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, mọi chuyện vẫn giống như trước đây. Nhưng đến khi Hà Gia Hào báo cho cậu một tin, đã hoàn toàn đánh vỡ mộng đẹp hoàn hảo của cậu.

Vẫn là cửa hàng bingsu có tên ‘Chỗ cũ’ kia.

Hà Gia Hào gọi một phần bingsu xoài giống như lần trước “Cậu thì sao? Hôm nay có thể ăn bingsu xoài chứ?”

“Một phần bingsu xoài.”

“Sắc mặt cậu thoạt nhìn không tốt lắm, còn gầy đi.” Hà Gia Hào nhìn chiếc cằm cậu so với lần trước càng nhọn thêm không ít, có chút đau lòng.

“Tàm tạm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, bingsu đã được mang lên, tô thủy tinh trong suốt, đá bào được rưới sốt màu vàng nhạt, phía trên là những miếng xoài nhỏ được cắt thành hình vuông vức vô cùng bắt mắt. Mạc Chung Thâm ăn một ngụm “Hương vị vẫn ngon như trước đây.”

“Đúng vậy.” Tâm tình Hà Gia Hào cũng trở nên thoải mái “Tớ còn tưởng rằng cậu không thích bingsu xoài nữa chứ.”

“Vậy sao?” Mạc Chung Thâm từ chối cho ý kiến “Tư liệu cậu nói, có mang đến chứ?”

“Không phụ nhờ vả.” Hà Gia Hào đặt túi hồ sơ trước mặt Mạc Chung Thâm “Tớ cũng không tra được nhiều lắm, có vài thứ đã được che dấu rất tốt, khả năng cao là chỉ có những người trong cuộc mới biết.”

“Cảm ơn cậu.”

“Muốn mở ra luôn không?”

Mạc Chung Thâm nhìn túi hồ sơ kia thật lâu, lại ăn thêm một ngụm bingsu, mới mở nút buộc túi ra, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của người trẻ tuổi mặc quân trang đang nở nụ cười sáng lạn trong ảnh chụp, tâm Mạc Chung Thâm lập tức chìm đến đáy cốc.

“Cậu cũng cảm thấy rất giống sao?”

Khuôn mặt Mạc Chung Thâm dần tái nhợt, không thể nói nổi một lời.

“Cậu đã từng gặp qua mẹ ruột chưa?” Tuy rằng cảm thấy có chút tàn nhẫn, Hà Gia Hào vẫn đem này vấn đề khó có thể mở miệng này hỏi ra.

Mạc Chung Thâm lắc đầu, lồng ngực đau đớn như bị xé rách “Baba chưa từng nhắc tới bà ấy trước mặt tôi, từ khi tôi bắt đầu nhớ được mọi chuyện, cũng chỉ có một mình baba.”

“Vậy cậu…”

“Cậu đang muốn nói, tôi chẳng qua chỉ là một vật thay thế thôi đúng không?” Khóe môi châm chọc của Mạc Chung Thâm đã không thể che dấu.

“Chung Thâm, ngoại trừ việc này ra, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ những vấn đề khác sao?” Hà Gia Hào không nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu “Ví dụ như tại sao hai người các cậu lại giống nhau đến thế? Ví dụ như tại sao chú Mạc lại có thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của cậu, đồng ý cùng cậu một chỗ như vậy? Có thế nào thì cậu cũng là con trai của hắn, nếu đổi thành những người khác, ít nhất cũng phải đấu tranh tư tưởng một chút chứ?”

Mạc Chung Thâm trầm mặc ăn hết phần bingsu xoài còn lại, tâm cũng trở nên lạnh lẽo giống như những mảnh đá bào cậu vừa nuốt xuống “Cậu có phải muốn nói rằng, thật ra tôi và baba rất có khả năng không phải là cha con ruột?”

“Tớ chỉ đoán thôi.”

“Quên đi.”

“Sự thật chỉ có một.”

“Dạo này cậu xem phim hoạt hình nhiều lắm à?”

“Chỉ cần cậu đồng ý, tớ có thể giúp cậu tìm ra đáp án.”

“Gia Hào, có một chuyện tôi vốn không định nói ra, nhưng mà, cậu không cảm thấy cậu đang nhúng tay quá nhiều vào chuyện này sao?”

“Cậu thông minh đến vậy, sao có thể không biết nguyên nhân?”

Mạc Chung Thâm dời tầm mắt, không nhìn đến y “Tôi không biết, cậu cũng không cần nói với tôi.”

“Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu một chuyện, Chung Thâm, chú của tớ tên là Hà Thâm.”

Chung Thâm, chung tình với Hà Thâm, chẳng lẽ ý nghĩa tên của mình là thế sao? Tất cả đều chỉ để tưởng nhớ một người đã mất nhiều năm như vậy? Đối với hắn mà nói, rốt cuộc thì mình là cái gì?

“Vậy, cậu sẽ đồng ý cho tớ một cơ hội chứ?”

“Gia Hào, tôi phải đi.”

“Mạc Chung Thâm, tớ vốn không muốn động đến cậu. Trước kia tớ vẫn nghĩ giới tính là vấn đề duy nhất, nhưng nếu cậu đã có thể cùng hắn một chỗ, tại sao lại không thể cân nhắc đến tớ?”

“Tôi đi trước.” Mạc Chung Thâm bước ra khỏi cửa hàng bingsu, ánh nắng chói chang ngày hè ập vào người làm cậu choáng váng, đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Thời điểm Mạc Sinh Bạch chạy tới bệnh viện đã là một giờ sau, Mạc Chung Thâm vẫn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật. Hình như mỗi một lần làm nhiệm vụ ở hiện đại, hắn đều phải tiếp xúc với bệnh viện là sao đây chứ? Mạc Sinh Bạch im lặng ngồi trên băng ghế dài, kiểm tra một chút độ ngược tâm, thật không ngờ đã lên đến con số 75!

Cũng không biết đã chờ trong bao lâu, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt. Mạc Sinh Bạch bước lên đón “Bác sĩ, tình huống của con trai tôi thế nào?”

Hàn Mộc mới vừa làm xong phẫu thuật, sắc mặt vô cùng mệt mỏi “Tình huống rất xấu, bệnh tim đột nhiên phát tác.”

“Sao lại có bệnh tim?!”

“Bởi vì người bệnh đột nhiên nhận được một kích thích tinh thần quá lớn, dẫn đến việc bệnh tình đột nhiên phát tác.”

“Có thể chữa trị không? Nó còn quá trẻ.”

Hàn Mộc cau mày “Tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, tim của cậu ấy hiện giờ không thể chịu được bất kỳ kích thích nào nữa, cho dù có bảo trì tâm tình bình tĩnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Mạc Sinh Bạch thần sắc nghiêm túc “Bác sĩ, ngài chỉ cần nói với tôi có hi vọng chữa khỏi hay không là được. Tiền bạc không thành vấn đề.”

“Theo lẽ thường mà nói thì không có hi vọng.”

“Trừ khi?”

“Có thể tìm được một quả tim thích hợp, tiến hành phẫu thuật thay tim.”

“Vậy lập tức phẫu thuật.”

“Mạc tổng, tôi thường xuyên nhìn thấy tin tức về ngài trên kênh kinh tế tài chính, biết ngài có rất nhiều tiền. Nhưng mà, lần phẫu thuật này cũng không phải có tiền là có thể làm được. Thứ mấu chốt nhất, chính là tìm được một quả tim thích hợp.”

Mạc Sinh Bạch cũng đại khái hiểu được ở thế giới này mình phải chết đi như thế nào, nhưng hắn vẫn nguyện ý đem trái tim của mình đổi cho Mạc Chung Thâm, xem như là bồi thường cho việc hắn đã hủy hoại cuộc đời cậu đi.

“Mạc tổng, chúng tôi đã liên hệ với các trung tâm lưu trữ tim trong cả nước, kể cả bên nước ngoài, cho nên vẫn còn hi vọng. Tôi còn một cuộc phẫu thuật cần phải hoàn thành, không thể bồi ngài.”

Mạc Sinh Bạch nhìn thoáng qua bảng tên của Hàn Mộc, gật đầu.

Mạc Sinh Bạch mặc trang phục vô khuẩn bệnh viện cung cấp, bước vào căn phòng nơi Mạc Chung Thâm đang được theo dõi. Thân thể thiếu niên đơn bạc nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt không chút sinh khí, bàn tay lộ ra ngoài chăn đang được đâm kim truyền nước biển, mạch máu xanh tím cùng mu bàn tay trắng nõn tương phản đến chói mắt, có nhìn thế nào thì cũng là bộ dáng yếu ớt không thể phản kháng.

Dường như cảm giác được bên cạnh có hơi thở quen thuộc, Mạc Chung Thâm chậm rãi mở mắt, mùi thuốc sát trùng nồng đậm khiến khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt “Baba.”

“Ba ở đây. Con khó chịu không?”

“Baba, sao con lại ở trong này?”

“Chung Thâm ngất xỉu trên đường, là người đi đường gọi 120 đem con đến bệnh viện.”

“Vâng.” Mạc Chung Thâm cũng nhớ được chuyện mình ngất xỉu “Baba, khi nào chúng ta mới có thể về nhà? Con không thích bệnh viện.”

“Khỏi bệnh thì sẽ về ngay.”

“Bệnh gì? Không phải chỉ là cảm nắng thôi sao?”

Mạc Sinh Bạch cười cười “Sốc nhiệt nghiêm trọng. Cho nên còn phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.”

Mạc Chung Thâm thần sắc mệt mỏi “Con hiểu rồi.”

“Hôm nay lại cùng Gia Hào ra ngoài chơi?”

“Baba, con mệt.”

“Vậy con ngủ đi. Baba không quấy rầy con.” Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười ôn nhu, bước lên dịch lại góc chăn cho cậu “Ngủ đi. Baba ở ngay đây, sẽ không đi đâu cả.”

Mạc Chung Thâm nhắm mắt lại, trong lòng lại có cảm giác rất muốn khóc. Có phải thần kinh của con người khi bị bệnh đều sẽ trở nên mẫn cảm hơn bình thường không? Rõ ràng vẫn là cưng chiều hệt như trước kia cơ mà?

“Ngủ đi.”

Khi một lần nữa nghe được thanh âm ôn nhu kia, Mạc Chung Thâm đột nhiên nhớ tới ký ức trước đây khi Mạc Sinh Bạch đọc sách cho cậu nghe. Đó là khi cậu còn nhỏ, chỉ biết ngây ngốc ngắm nhìn ánh đèn phủ lên gương mặt hắn một tầng nhu hòa ấm áp, suy nghĩ của cậu khi đó thật sự rất đơn giản, chỉ hy vọng quyển sách này sẽ đọc mãi không hết, giọng nói của baba cũng vĩnh viễn không dừng lại. Nhưng cậu đã trưởng thành, quãng thời gian đó cũng không cách nào quay trở lại. Chìm đắm trong suy nghĩ, Mạc Chung Thâm dần thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment