Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 79

Là một ca nhi có lý tưởng, thể lực của Dịch Quân lại có chút kém cỏi, trốn không được bao lâu đã lết không nổi nữa, mọi việc còn lại đều dựa vào ý chí của mình để chịu đựng. Khó khăn lắm mới chạy vào trong một gian miếu đổ nát không dễ phát hiện, sau khi đợi Tịch Chu nói ổn rồi với hắn xong, Dịch Quân gần như lập tức tê liệt ngã xuống đất.

Tịch Chu ngồi trên ghế đá, nhấp một ngụm trà, “Tình trạng hiện tại của hắn nếu muốn đến quân doanh có lẽ sẽ không dễ dàng.”

Tiểu bạch hổ ghé vào bàn đá, trước mặt nó cũng đặt một chén trà, hơi nước lượn lờ, dường như tiểu bạch hổ cảm thấy có hơi nóng, nằm cách xa một chút, “Đó là nhiệm vụ của cậu.”

Tịch Chu mân mê chén trà, cười khổ, “Cái nhiệm vụ mi giao này quả thật là trước sau đều có bẫy.”

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Tịch Chu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này. Lúc mệt mỏi trên người Dịch Quân còn chưa biến mất sạch sẽ, thanh âm của Tịch Chu lại vang lên, “Ngươi thật sự muốn đến quân doanh sao?”

Dịch Quân thở hổn hển, gật đầu, sắc mặt kiên định, “Đúng vậy!”

“Vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện thể lực của ngươi như vậy nếu lên chiến trường sẽ có hậu quả gì chưa?” Giọng điệu Tịch Chu hơi trào phúng.

Dịch Quân có chút xấu hổ, lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ cảm thấy mình có một bầu nhiệt huyết là đủ rồi. Nhưng chuyện hôm nay, chỉ mỗi việc trốn khỏi sự đuổi bắt của người hầu đã khiến hắn chật vật không chịu nổi, nếu không phải luôn luôn có tiên nhân chỉ điểm, chỉ sợ hắn đã sớm bị tóm lại rồi. Nếu như lên chiến trường, đối diện với đao thật thương thật, mình làm gì còn khả năng sống sót? “Ta đã nghĩ việc tòng quân quá dễ dàng rồi.” Dịch Quân ngừng một chút, lại kiên định nói, “Mặc dù việc tòng quân gian nan hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, nhưng tất nhiên sẽ có biện pháp cứu chữa, ta, ta có thể luyện tập!”

Tịch Chu có chút vui mừng, tuy tên Dịch Quân này hơi yếu ớt, nhưng cũng không phải loại không thể cứu được, chỉ hy vọng hắn không chỉ mạnh miệng mà thôi. Sau đó, Dịch Quân dưới sự giám sát của Tịch Chu trải qua cuộc sống dầu sôi lửa bỏng, trừ ăn cơm và ngủ ra, gần như hắn không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào. Dọc đường đi, Dịch Quân dùng hai chân chạy từ Án trấn đến biên cảnh. Trọn gần hai tháng, cơ thể Dịch Quân đã từ da thịt trắng noãn nhỏ bé yếu ớt trở thành làn da màu tiểu mạch, thân thể tráng kiện. Vừa nhìn qua nhất định sẽ không nghĩ tới đây là một ca nhi nuôi dưỡng trong nhà cửa lớn không bước ra, tối đa chỉ cảm thấy hắn là một nam nhân có chút gầy yếu mà thôi.

Trong hai tháng này, Tịch Chu đã truyền thụ tâm pháp võ công cơ bản cho Dịch Quân, chẳng qua căn cốt của hắn quả thực quá tệ, cũng chỉ có thể cường kiện thân thể, khinh công này nọ lại không học được. Đáng nhắc tới chính là, Dịch Quân vì tránh sau khi tòng quân bị người ta nhận ra nên dùng đao nạo nốt ruồi chu sa ở cổ mình đi, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng động tác lại không có một chút do dự nào. Hiện tại chỗ ban đầu có một nốt chu sa đã trở thành một vết sẹo thật dài, khiến thân thể vốn gầy yếu này của hắn tăng thêm rất nhiều dã tính. Tịch Chu có chút tán thưởng hành động của hắn, chỉ riêng việc hắn có dũng khí dám tự mình động thủ đã khiến cậu nhìn ca nhi gầy yếu này với cặp mắt khác xưa, lại thêm hai tháng này Dịch Quân chưa từng trễ nãi nhiệm vụ mà Tịch Chu sắp xếp, cho dù mệt đến sắp gục ngã cũng cắn răng chịu đựng, ấn tượng của Tịch Chu đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi.

“Tiểu huynh đệ, sao nhỏ vậy đã tới nhập ngũ rồi?” Người chiêu binh nhìn thấy Dịch Quân cả người ăn mặc gọn gàng, không nhịn được hỏi. Tuổi của hắn vốn không lớn, lại thêm thân thể nhỏ yếu, thoạt nhìn càng nhỏ hơn so với tuổi thật một chút, giống như một hài tử mười ba mười bốn tuổi.

“Ta đã mười sáu rồi.” Dịch Quân cười một cái, “Bình thường ăn ít nên nhìn qua cũng nhỏ hơn chút.”

Người chiêu binh cũng chỉ hỏi vài câu đơn giản liền ghi tên Dịch Quân vào, sắp xếp chỗ ở trong doanh trại cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment