Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 98

Kê Hạo từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng bên cạnh Tịch Chu, thản nhiên nói, “Đi thôi.”

“Ừm” Tịch Chu thu hồi tầm mắt, xoay người, trước khi cất bước nói với Đỗ Việt, “Mấy ngày nay bọn tôi không làm nhiệm vụ, anh mang theo mọi người huấn luyện.”

Đỗ Việt gật đầu, có chút chần chờ nói, “Được, nhưng người kia thì sao?”

“Không cần để ý đến gã, tôi đang thiếu lý do trao đổi với khu an toàn.” Tịch Chu nói, “Chỉ là danh sách những người ra ngoài báo tin hôm nay tôi đều nhớ kỹ, chuyện sau này không để bọn họ tiếp tục tham gia vào nữa, chờ chuyện vác-xin phòng bệnh kết thúc, xử lý một lượt.”

“Vâng.”

Kê Hạo ôm eo Tịch Chu, đi từng bước vô cùng thong thả. Chạng vạng tối gió có chút lạnh, nhưng Tịch Chu lại không cảm nhận được chút nào, đơn giản là vì cái tay ấm nóng áp sát bên hông kia khiến cả người cậu đều trở nên ấm áp, cực kỳ thoải mái.

“Sao tự nhiên tay anh lại ấm vậy?” Tịch Chu hơi kinh ngạc. Vừa mới dứt lời, một dòng khí ấm áp theo tay Kê Hạo tràn vào trong cơ thể Tịch Chu, di chuyển vòng quanh kinh mạch một vòng, tất cả mệt mỏi đều biến mất, cảm giác nhẹ nhàng tựa như giẫm lên mây khiến Tịch Chu không nhịn được nhắm hai mắt lại hưởng thụ.

“Linh lực.” Kê Hạo dẫn Tịch Chu tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, tay kia đỡ huyệt Thái Dương của cậu, khí tức thanh thấu từ đầu ngón tay nhè nhẹ tiến vào trong linh hồn Tịch Chu.

Tuy cảm giác dễ chịu khiến Tịch Chu suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng, nhưng cậu vẫn cố nén lại, nắm lấy hai tay Kê Hạo, vẻ mặt có chút không vui, “Có phải anh đưa hết linh khí vừa mới tu luyện được vào trong cơ thể em rồi không?”

Kê Hạo trầm mặc một lúc, “Linh khí tạm thời không dùng tới.”

Tịch Chu thở dài một hơi, vòng lấy cổ Kê Hạo, áp sát người hắn, chóp mũi hai người chỉ cách một centimet, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Thế giới xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. “Kê Hạo, em thích cảm giác anh đưa linh khí vào trong cơ thể em, nhưng không phải là dưới tình trạng tiêu hao tu vi của anh. Thế giới này không đủ linh khí, anh tu luyện vốn đã không dễ dàng, dựa theo hành vi lúc nãy của anh, linh khí ngược lại thiếu, nhất định không dễ chịu. Đừng khiến em đau lòng.”

Kê Hạo dùng ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt hơi trầm xuống dõi theo cặp mắt xinh đẹp của Tịch Chu, chậm rãi nói, “Được.”

Tịch Chu nở nụ cười, ngay cả giữa lông mày cũng tràn đầy ý cười rõ ràng, tựa như tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi ban mai, có chút ấm áp lại vừa an tâm không nói rõ được. Kê Hạo tâm trạng tốt nhìn Tịch Chu, trong con ngươi hắc trầm ngoại trừ bóng dáng cậu thì không còn gì khác.

Tịch Chu nhìn bộ dạng Kê Hạo lại cảm thấy có chút không nỡ. Rõ ràng hai người đã trải qua nhiều đến vậy, ràng buộc mấy đời, đến giờ lại vì để mẹ mình an tâm chấp nhận mà tách ra khá lâu rồi. Để mẹ không nghi ngờ, bình thường hai người bọn họ cũng rất ít khi thân thiết. Mình và cha mẹ ở chung một chỗ, nhưng Kê Hạo thì sao?

Trước mắt Tịch Chu nhanh chóng trở nên đen kịt, Kê Hạo che kín hai mắt cậu, thanh âm trầm thấp cuốn hút nỉ non bên tai Tịch Chu, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta rất khỏe.”

Ngay sau đó, một cái hôn êm ái rơi xuống, không chứa bất kỳ dục vọng nào. Môi Kê Hạo có chút mát lạnh, nhẹ nhàng mơn trớn như sương sớm, thấm vào ruột gan. Đôi môi dè dặt quý trọng mà ma sát.

Khi hai mắt Tịch Chu lần nữa trở nên sáng sủa, môi Kê Hạo đã rời khỏi, người đàn ông cao lớn lại khôi phục dáng vẻ mặt không thay đổi, “Em cần phải trở về.”

Tịch Chu vừa giận lại vừa không nỡ, có chút trả thù hướng về trước cắn lên môi Kê Hạo.

Màu mắt của hắn gần như trong nháy mắt tối xuống, hầu kết khẽ nhúc nhích, tay nắm thành quyền. Kê Hạo ngăn Tịch Chu tiếp tục, thanh âm khàn khàn khó nghe, “Đừng nhúc nhích, ta không nhịn được.”

Bầu không khí xung quanh hai người dường như trở nên tràn ngập hơi nóng, trong lúc hít thở, từ chóp mũi tràn vào, mỗi chỗ trên cơ thể đều nóng bỏng. Đấu tranh, xao động, một tiếng động lớn vang lên. Tất cả mọi thứ giống như bị cô lập khỏi lớp nhiệt khí này.

Cổ Tịch Chu đã lấm tấm mồ hôi, theo hầu kết lên xuống, từng chút tụ lại, chảy xuống.

Ánh mắt Kê Hạo giống như bị khóa cứng, bứt ra không được, di chuyển không xong.

Một dòng nước lạnh đổ xuống đầu, trượt theo mái tóc Kê Hạo chảy vào áo, chỉ là nước này lại không mảy may dính vào Tịch Chu. Dòng nước lạnh lẽo thấu xương cuối cùng cũng giúp Kê Hạo tìm lại một chút lý trí, hắn nặng nề nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình, “Chúng ta trở về.”

Tịch Chu cắn răng kìm chế sự vọng động của bản thân, vắc-xin phòng bệnh biến mọe nó đi, hiện tại nhiệm vụ chính của cậu là để bản thân và Kê Hạo có thể quang minh chính đại đứng trước mặt cha mẹ!

“Chủ nhân ngài đúng là cáo già” Bạch Diễm ở trên vai Kê Hạo giễu cợt nói, “Cũng chỉ có tên Tịch Chu ngu ngốc kia là tin tưởng bộ dạng giả bộ đáng thương này của ngài.”

Kê Hạo mặt không thay đổi kéo Bạch Diễm từ trên vai mình xuống, thuận tay ném ra khỏi cửa sổ.

Sau khi Tịch Chu dò hỏi chỗ cha Tịch một phen, biết tình huống hiện tại liền chuẩn bị nghĩ cách nói thật với mẹ Tịch. Chẳng qua không thể làm quá thẳng thắn, phải nói thế nào để mẹ ít mâu thuẫn với Kê Hạo một chút mới được.
Bình Luận (0)
Comment