Nam nhân chụm hai hòn đá đánh ra một đốm lửa, đem ánh nến mờ nhạt đốt lên, tiếp đó không nhanh không chậm cởi xuống áo bào trên người. Kẻ ngu si còn nằm lỳ ở trên giường, trên lưng kỳ thực đã không còn đau đớn như trước nữa, nhưng nam nhân kiên trì muốn hắn nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Kẻ ngu si nhìn đến nam nhân đã cởi ngoại bào, tầm mắt do dự không biết phải nhìn sang hướng nào.
Bên trong nhà lá chỉ có một cái giường ván gỗ, nếu nam nhân không tỉnh lại trước, kẻ ngu si đều dùng cánh tay nắm chặt tay hắn nghiêng người mà ngủ. Hiện tại đối mặt với nam nhân tỉnh lại, hắn không biết có nên làm động tác đó nữa hay không?
Nam nhân giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy kẻ ngu si trên mặt khó xử, khóe môi hơi cong, không khỏi khẽ cười nói: “Làm sao vậy?”
Kẻ ngu si mặt trong nháy mắt đỏ lên, căng thẳng cúi đầu, nói rằng: “Cha đã nói, chưa kết hôn không thể chung một giường ngủ.”
Nam nhân cảm thấy buồn cười, hắn đem y phục thoát xuống đặt trên bàn trang điểm, đi tới bên giường, kẻ ngu si tự giác đem thân thể xích sát vào trong góc, còn đem chăn đắp trên người chừa ra một nửa.
Nam nhân nằm xuống nắm lấy eo kẻ ngu si, nói rằng: “Ta nhớ tới mấy ngày trước đó chúng ta hàng đêm chung giường với nhau, chẳng lẽ nhớ lầm rồi?”
Kẻ ngu si mặt càng đỏ hơn, hắn muốn biện giải, càng căng thẳng nói chẳng nên lời, âm thanh thấp đến nỗi không nghe thấy được nói: “Nàng… làm sao nàng biết?”
Nam nhân nói: “Huynh đối với ta rất tốt, ta tự nhiên ghi nhớ trong lòng.” Giai đoạn hắn hôn mê, tuy rằng thần trí không tỉnh táo, nhưng có thể cảm giác được có người dốc lòng chăm sóc hắn, ở bên tai hắn ngây ngốc lầm bầm lầu bầu.
Kẻ ngu si hai mắt sáng lấp lánh, hắn nhìn nam nhân, nói: “Nương tử, nàng thật tốt.”
Thật là một kẻ ngu si, rõ ràng phải là chính mình hướng về hắn tri ân nói lời cám ơn mới đúng.
Có điều, nam nhân nghe được hắn đối với mình xưng hô sau liền nghi hoặc nhíu mày, hỏi: “Huynh có biết ta là nam tử?”
Kẻ ngu si nhìn gương mặt nam nhân, chậm rãi lắc lắc đầu, rõ ràng không tin nói: “Dung mạo nàng đẹp mắt như vậy, làm sao có thể là nam tử được?”
Nam nhân nghe được lý do này có chút bất đắc dĩ, hắn nắm chặt tay kẻ ngu si, đem tay hắn giãy dụa nhẹ nhàng dẫn dắt đến trước ngực mình, muốn hắn chạm đến vải vóc mỏng manh cảm nhận được lòng ngực bằng phẳng rắn chắc.
Kẻ ngu si tay còn chưa chạm đến liền như bị điện giật lùi bước lại, mặt đỏ so với tôm luộc có thể sánh bằng, may mà ánh đèn tối tăm, đại khái có thể che giấu đi sắc mặt hắn quẫn bách. Hắn sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp: “Cha đã nói không… không thể chạm… bằng không không thể gánh nổi tội danh ô nhục nữ tử thuần khiết.”
Nam nhân càng bất đắc dĩ, hắn duỗi ra ngón tay thon dài búng lên trán kẻ ngu si, nhìn hắn né tránh dáng dấp oan ức, không khỏi sung sướng nở nụ cười, giống như đùa đem kẻ ngu si trong lòng giữ càng thêm chặt.
Kẻ ngu si không dễ chịu giật giật, thân thể cứng ngắc, nâng tay lên sợ đụng trúng vật không nên chạm lại để xuống, lúng túng vô cùng.
Nam nhân rất tự nhiên ôm lấy hắn, hai người mặt quay về mặt, kẻ ngu si ngửi được hương vị dễ ngửi trên thân nam nhân, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy mùi vị ngọt ngào kia rất quen thuộc. Kẻ ngu si luống cuống dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, quan sát kỹ nam nhân nói: “Nàng so với Nhị Hoa đẹp gấp trăm lần, làm sao có khả năng là nam tử được, đây rõ ràng là nương tử của ta.”
Dưới ánh nến mờ nhạt mặt mày nam nhân trở nên càng thêm tuấn tú, môi mỏng hắn cong lên, nói: “Nhị Hoa là cô nương bán bánh bao kia sao?”
Kẻ ngu si gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới đã từng quay về nam nhân mê man nói câu kia, hỏi: “Nương tử, cái gì gọi là ‘Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’ nha?”
Nam nhân trầm ngâm một chút, hỏi: “Ả nói như vậy với huynh ư?”
Kẻ ngu si tâm tình hạ xuống gật gù nói: “Ngày đó ta đi đến chợ, muốn mua món ăn ai ngờ hàng bánh màn thầu của nàng bị phá tan tành, ta đi giúp nàng, nàng liền cho ta một cái tát, còn nói không bán cho ta màn thầu nữa.”
Nam nhân nhớ tới ngày hôm nay ra ngoài thì gặp phải mấy cô nương ở trên đường phố trắng trợn thảo luận tình cảnh, nói có kẻ ngu si nhân lúc nàng khom lưng muốn nhìn lén váy nàng, bị nàng tát cho một cái, vẻ mặt mạnh mẽ mang theo vài phần đắc ý.
Nhìn thấy kẻ ngu si trong sáng, con ngươi không có một tia tạp chất, nam nhân không thể tưởng tượng ra được hắn lại có thể nghe những lời ô uế từ trong miệng cô gái ấy.
Nam nhân nói: “Ả chỉ hâm mộ huynh thôi.”
Kẻ ngu si nghiêng đầu hỏi: “Hâm mộ cái gì?”
Nam nhân chặn lại trán của hắn, nhẹ cười nói: “Hâm mộ huynh có ta.”
Kẻ ngu si trong mắt sáng lấp lánh, như những vì sao ở trên trời, hắn gật đầu lia lịa, bên môi mỉm cười muốn ngừng cũng không ngừng được, hắn ngây ngốc nhếch miệng cười, nói rằng: “Nương tử, nàng thật tốt.”
Nam nhân khẽ ừ một tiếng, cái âm cuối kia khiến kẻ ngu si cả người đều muốn tê dại, hắn cúi đầu xuống, tay chân quy củ không nhúc nhích.
Bàn tay nam nhân vỗ nhẹ, ngẩng đầu nhìn hướng phía ngoài cửa sổ, hắn híp tầm mắt lại, con ngươi đen ám trầm như bóng đêm ngoài phòng, trên mặt lộ ra cân nhắc khiến người ta không nhìn ra cao thâm khó dò.
Kẻ ngu si trong lòng lần thứ hai cảm thán, mình thật hạnh phúc.
Hắn không biết nương tử người khác như thế nào, nhưng vợ hắn thật sự rất tốt, nấu cơm giặt quần áo cho hắn, còn mỗi ngày đều vì hắn xoa bóp phần lưng đau đớn. Đợi đến khi được sự cho phép của hắn, toàn bộ nhà đều trở nên rực rỡ hẳn lên.
Mái nhà lá bị thủng cũng được ngăn chặn, không còn cơn gió lạnh thổi vù vù vào phòng, trong nhà bố trí gia cụ mới, gương đồng không còn nhìn rõ ràng nữa đổi thành gương đồng mới tinh. Kẻ ngu si ở trong phòng ấm áp uống cháo gạo trắng thơm ngon do chính nam nhân nấu, trong lòng thích ý cực kỳ.
Rất sớm những suy nghĩ trên mây liền biến mất không còn tăm hơi nam nhân lúc này trùng hợp từ cửa đi vào, hắn nhìn kẻ ngu si ngồi ở cửa dáng vẻ ngóng trông hi vọng, không cảm giác bật cười nói: “Đang nhìn cái gì?”
Kẻ ngu si cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nàng.” Nói xong hắn nhấc đầu lên, hỏi, “Nương tử, nàng đi đâu vậy?”
Nam nhân như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ra ngoài vận động buổi sáng, thuận tiện giăng lưới bắt cá, đợi lát nữa sau khi bắt đủ đem ra chợ bán.”
Kẻ ngu si liền vội vàng đứng lên đem nam nhân từ cửa lôi vào, nhíu mày lại nói rằng: “Nàng lại muốn đi ra ngoài?”
Nam nhân nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì?”
Kẻ ngu si nhất thời không biết phải nói sao, sốt ruột nói: “Nương tử người ta đều chỉ đợi ở nhà, ta không muốn để cho nàng đi ra ngoài, đều là…” Hắn không nghĩ ra được làm sao để biểu đạt, tự giận mình nói, “Nếu là đi ra ngoài, ta không cho phép!”
Tay nam nhân khẽ vuốt trên đỉnh đầu kẻ ngu si, nói rằng: “Huynh là muốn nói, không muốn ta xuất đầu lộ diện?”
Kẻ ngu si nói đúng.
Nam nhân nói: “Vậy huynh, có thể giúp ta một chuyện được không?”
Kẻ ngu si xem đó là chuyện đương nhiên liền gật gù.
Nam nhân rất khổ não nói: “Ta làm mất đi một món đồ, đó là tín vật trước khi lâm chung cha giao cho ta, huynh có thể giúp ta tìm trở về không?”
Kẻ ngu si nắm chặt nắm đấm, hắn nhớ tới lúc đó vì cứu nam nhân mà đem ngọc bội cha để lại cho hắn đưa cho lão đại phu, trong lúc nhất thời khí huyết dâng lên, nói đương nhiên có thể.
Nam nhân lại bật cười một tiếng, hắn lôi kéo tay kẻ ngu si đến bên ngoài, cầm lấy một nhánh cây, ở trên đất vẽ xuống.
Kẻ ngu si từ đầu tới cuối không xem nội dung bức vẽ, mà là nhìn tay nam nhân thon dài như ngọc chỉ, còn lộ ra cánh tay mạnh mẽ, mãi đến tận hắn dừng động tác trên tay lại, kẻ ngu si mới phục hồi tinh thần.
Nam nhân cầm cành cây chỉ vào bức tranh kia, nói rằng: “Đại khái là như vậy.”
Kẻ ngu si vội vã đến gần nhìn, đó là một vật ngay ngắn chỉnh tề, mặt trên còn viết chữ hắn không biết. Hắn chỉ vào chữ kia hỏi: “Đó là chữ gì?”
Nam nhân buông mắt xuống, nói rằng: “Chữ kia ta cũng không biết, huynh nhìn ra được sao?”
Kẻ ngu si lại nhìn chằm chằm một lát, mãi đến khi đem hình vẽ ghi nhớ trong lòng rõ ràng, hắn mới nói: “Ta nhớ kỹ rồi, đều ở nơi này.” Hắn chỉ chỉ vị trí trái tim chính mình.
Nam nhân cắm nhành cây lên trên bức vẽ, dùng đất đắp lên phía trên, đối với kẻ ngu si nói: “Cái kia giao cho huynh, tướng công.”
Kẻ ngu si mặt dài ra – liền đỏ mặt lên, đây là lần đầu tiên nam nhân đối với hắn nói “Tướng công”. Tướng công, nương tử, tướng công… Kẻ ngu si hưng phấn nhảy nhót lên, đối với nam nhân tuyên thệ nói: “Nương tử, nàng yên tâm.”
Mang theo nhiệm vụ kẻ ngu si vác trên lưng khuông trúc, đội đấu bồng, mang rìu đốn củi lên đường, không giống với lúc trước, trong túi vải rách lần này nhồi đầy lương khô.
Kẻ ngu si quyết định trong quá trình tìm kiếm thuận tiện đốn chút củi, tích góp đủ tiền chuộc lại ngọc bội cha để lại, tuy rằng số tiền mua thuốc thang đối với hắn mà nói là một con số trên trời, nhưng kẻ ngu si biết, một ngày nào đó hắn có thể tích góp đủ số tiền.
Kẻ ngu si đi theo dòng suối nhỏ hướng lên trên tìm, suối nước trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy rõ ràng. Kẻ ngu si từ phía dưới tìm tới thượng lưu, ngoại trừ bên trong có cá tôm cùng rong rêu, không nhìn thấy vật nào khác nữa.
Nếu như là những người khác, đối mặt với tình hình như mò kim đáy biển hẳn đã sớm tuyệt vọng, nhưng kẻ ngu si thì không, hắn như đang chơi một trò chơi, tâm tình lạc quan đi tìm, cũng chắc chắc mình nhất định sẽ tìm ra được.
Theo dòng suối không tìm thấy, kẻ ngu si liền tiến đến bên gốc cây, vung rìu lên bổ xuống một hồi, mấy ngày nay không có làm lụng, khiến sức mạnh của hắn lực bất tòng tâm không ít.
Buổi tối, vác một đống củi kẻ ngu si rầu rĩ trở về nhà, cúi đầu nói: “Nương tử, ngày hôm nay ta không tìm thấy.”
Nam nhân một bộ biểu tình quả nhiên như vậy, nói rằng: “Không sao, phía sau núi lớn như vậy, tìm được khẳng định rất khó khăn, hoặc là ta đã sớm vứt đi nơi nào không biết nữa.”
Kẻ ngu si lau vết bẩn trên mặt, nói: “Mỗi ngày ta sẽ đi tìm, nhất định phải tìm được cho nàng mới thôi.”
Nam nhân nói: “Được.”
Kẻ ngu si nói được là làm được, hắn mỗi ngày rất sớm ra khỏi nhà, đến tận mặt trời lặn về phía tây mới trở về nhà, khi về đến nhà ít nhiều gì cũng vác được kha khá số củi đốn được.
Nam nhân hỏi hắn tại sao muốn đi đốn củi.
Kẻ ngu si nói muốn tích góp tiền.
Nam nhân lại hỏi tại sao muốn tích góp tiền.
Kẻ ngu si không muốn nói cho hắn là vì muốn chuộc lại ngọc bội cha lưu lại cho hắn, liền nói, muốn chuẩn bị đủ tiền để hai người kết hôn.
Có điều cũng đúng là như vậy, hắn muốn chuộc ngọc bội cùng kết hôn đã tính toán từ lâu, chờ đến lúc đó đem ngọc bội đến vị trí cao đường, muốn cha thấy được nương tử hắn.
Nam nhân xoa đỉnh đầu mềm mại của hắn, nói: “Không cần, chúng ta có tiền.” Hắn mỗi ngày đều ra chợ bán chút cá, tiền bán được cũng đủ cho bọn họ chi tiêu.
Nhưng nếu như kẻ ngu si nói muốn kết hôn, số tiền kia ngược lại còn thiếu rất nhiều.
Huống hồ, hắn sao có thể ngu ngốc đi kết hôn cùng với kẻ ngu si đây?
(Lời Editor: rồi mài sẽ hối hận:v.)Kẻ ngu si lắc lắc đầu nói: “Không, không đủ, ta còn muốn tích góp tiền nuôi dưỡng nàng.”
Nam nhân không đưa ra ý kiến chỉ cười cợt, trong lòng chỉ xem lời nói của kẻ ngu si xem là trò đùa.
Hôm nay ánh mặt trời xán lạn, trong không khí hơi nước ẩm ướt dị thường, kẻ ngu si lạnh đến nỗi chà xát hai tay, hắn ngồi nghỉ ngơi một hồi, lại đứng dậy tiếp tục đốn củi.
Đột nhiên, hắn nghe được âm thanh không thuộc về núi rừng, đó là tiếng vó ngựa, âm thanh đao kiếm, còn có hỗn hợp âm thanh tiếng người gào thét ầm ĩ vang lên.