Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 81

Lúc Lục Lê tỉnh lại trong đầu một mảnh hỗn độn, hắn mở mắt ra, đập vào mắt nhìn thấy đều là một mảnh kim loại màu trắng, Lục Lê còn tưởng chính mình còn dừng lại ở trong bệnh viện thế giới trước.

Lúc này, bên tai đúng lúc vang lên âm thanh hệ thống điện tử: “Một thế giới mới đã hoàn thành, tui hiện tại đem tư liệu cơ bản đưa cho anh.”

Thông báo theo lệ sau khi kết thúc, thấy Lục Lê thật lâu không có nhúc nhích, hệ thống không cảm giác có chút bận tâm hỏi: “Cậu chủ, anh vẫn ổn chứ?”

Lục Lê trì hoãn một chút, mới nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi liền nói: “Không ổn tí nào.”

Thế giới trước đối với hắn ảnh hưởng thật sự quá lớn, Lục Lê trong lúc nhất thời không cách nào làm rõ dòng suy nghĩ, không phân biệt được hiện tại đến cùng là hư huyễn hay là hiện thực.

Hắn thậm chí cảm giác mình còn có bệnh.

Lục Lê đứng im rất lâu, mới quay đầu thử đi đánh giá hoàn cảnh chung quanh, hắn phát hiện mình đứng ở gian phòng thí nghiệm, đập vào mắt đều là màu sắc trắng bạc, ánh sáng kim loại lộng lẫy. Trên bàn cùng trên đất đặt vô số bình thủy tinh bên trong chứa tiêu bản, Lục Lê nhìn thấy những tiêu bản kia trong rất sống động, con ngươi đen thui nhìn chằm chằm chính mình, có chút cảm giác tê cả da đầu.

Ngoại trừ đồ dùng cần phải thí nghiệm, không gian chiếm cứ toàn bộ phòng thí nghiệm lớn nhất, là bồn chứa thủy tinh lớn kia. Trong bồn chứa đựng chất lỏng màu xanh không biết tên, Lục Lê biết, đó là do thân thể nguyên bản sáng chế ra dịch dinh dưỡng.

Lục Lê thân phận bây giờ là Bùi Nhan, giáo sư sinh vật học D quốc, lần này hắn dẫn dắt học sinh đi ra biển, đặc biệt tới phương Tây để tìm cho ra nhân ngư thần thoại.

Tuy rằng ý nghĩ này phi thường không thiết thực cùng hoang đường, nhưng Bùi Nhan bắt tay làm kế hoạch này được giới sinh vật học giúp đỡ nhiệt tình.

Dù sao những thứ không biết đối với tất cả mọi người đều rất ngóng trông.

Lục Lê ở trong đầu loại bỏ thông tin không liên quan đến nội dung vở kịch, không kìm lòng được nuốt ngụm khí lạnh, hoàn toàn muốn quỳ trước nội dung vở kịch này.

Bùi Nhan đối với sự vật đẹp đẽ có bệnh trạng cuồng nhiệt cực đoan, hắn thu thập tiêu bản nhất định phải là hoàn hảo vô khuyết, vậy thì có ý nghĩa nếu như con mồi bị hắn coi trọng, trước khi chết sẽ phải gánh chịu nỗi đau dày vò sống không bằng chết.

Mà chính ở cái nơi không có quỷ thần cũng không phải thế giới kỳ huyễn, đội trinh sát Bùi Nhan dĩ nhiên thật sự trong màn đêm bão táp mưa sa, tóm được một con nhân ngư.

Nắm giữ tiếng ca thánh thót, nhân ngư có thể hóa lệ thành ngọc châu rơi vào trong tay Bùi Nhan, kết cục của nó chắc chắn sẽ không như trong truyện cổ tích nhân ngư cùng hoàng tử hạnh phúc đơn giản đến như vậy.

Bùi Nhan vận dụng hết thảy thiết bị tiên tiến có thể sử dụng, đối với con nhân ngư kia triệt để nghiên cứu cùng nghiền ép, cuối cùng còn đem sinh mệnh nhân ngư làm đông lạnh lại hoàn toàn, đặt ở bên trong bồn dinh dưỡng đặc chế, để nó vĩnh viễn không mục nát không xấu xí, đem nhân ngư chế tác thành tiêu bản quý giá.

Vừa nghĩ tới chính mình muốn tự tay tàn phá một sinh mệnh nhỏ yếu lại hoàn mỹ, cả người Lục Lê đều từ chối.

Chỉ là Lục Lê còn chưa kịp hoàn toàn hiểu rõ thế giới này, lý giải hướng đi kỳ hoa của thế giới này, liền nghe phía ngoài có người dùng chữ Hán sứt sẹo hô to: “Thầy Bùi, có tin vui! Ngài mau ra đây!”

Lục Lê ấn xuống vân tay trên nút bấm, cửa phòng thí nghiệm liền tự động hướng về hai bên mở ra, trên mặt thần sắc vui mừng xông tới chính là học trò đắc ý của Bùi Nhan, tên là Hán Tư.

Lục Lê cau mày nói: “Làm sao lại ồn ào như vậy, xảy ra chuyện gì?”

Hán Tư lúc này mới đem âm lượng nhỏ lại, có điều cậu vẫn không khống chế được vẻ mặt vui sướng, kích động nói: “Bọn họ tóm lấy một con nhân ngư! Là nhân ngư chân chính!”

Lục Lê vỗ bàn đứng lên, hắn nguyên bản thần sắc tỉnh táo cũng thuận theo rã rời, tùy ý để Hán Tư dẫn dắt, bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.

Lục Lê vừa ra khoang thuyền, đã ngửi được mùi vị mặn mà của biển cả. Lúc này khí trời nồng ẩm, có dấu hiệu cơn mưa lớn sắp đến, kỳ thực hắn ở trong phòng thí nghiệm cũng cảm giác được thuyền nhẹ nhàng xóc nảy, đến bên ngoài cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Lục Lê đi lên trên boong thuyền, đám thủy thủ đứng thành vòng tròn vì hắn nhường ra một con đường, Lục Lê đi tới, liếc mắt liền thấy bên trong lưới đánh cá có một nhân ngư bị trói.

Ở trong lòng hắn đã liên tưởng tới dáng dấp nhân ngư, nhưng Lục Lê chỉ mới liếc mắt nhìn, liền hoàn toàn bị vật chủng kỳ dị trước mắt này cướp đoạt hết thảy sự chú ý.

Đẹp đến nỗi không cách nào dùng lời nói để diễn tả.

Cho dù hiện tại chân trời âm u, không có một tia sáng, nhưng trên phần đuôi vảy bạc tựa hồ đang phát tán ra hào quang nhàn nhạt, như ánh trăng lạnh lẽo. Theo đuôi cá bóng loáng cùng vây lưng khinh bạc hướng lên trên, lưng uốn lượn duyên dáng thành một độ cong hoàn mỹ, da thịt trắng xám đến trong suốt, cùng vòng eo thon gọn, tóc đen ướt sũng dán ở trên người hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Hải yêu trong thần thoại ngồi ở trên đá ngầm dùng tiếng ca mê hoặc thủy thủ, hiện tại hắn chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới được nó.

Lục Lê không kìm lòng được ngừng thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt lưới đánh cá bên trong có nhân ngư, nhân ngư đuôi cá màu bạc ngẩng đầu lên, Lục Lê có thể nhận ra được, sinh vật mỹ lệ bị tóc đen che kín mặt đang nhìn hắn.

Lục Lê dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn lại nó, kỳ thực chính là đang quan sát kỹ dung mạo nhân ngư, liệu có phải nó chính là người kia mà hắn quen thuộc hay không. Nhìn hồi lâu, nhưng thủy chung không nhìn thấy rõ ngũ quan.

Hán Tư ở bên cạnh hắn không kềm lòng được cảm thán “Beautiful”, đồng thời cầm lấy máy ảnh chụp liên tục.

Lục Lê dùng tay ngăn trở Hán Tư mở ra đèn flash máy ảnh, khẽ quát một tiếng, muốn cậu thu hồi lại máy ảnh, cẩn thận kẻo dọa đến nhân ngư nhỏ yếu lại mỹ lệ này.

Lục Lê mơ hồ ngửi được mùi máu tanh, ý thức được trên người nhân ngư khả năng có vết thương, liền vội vàng dặn dò đám thủy thủ đem nhân ngư chuyển đến phòng thí nghiệm.

Tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí một chạm vào sinh vật thần bí này, Lục Lê hưng phấn vô cùng, chỉ là trong đầu hắn suy nghĩ không phải đi cẩn thận xem xét nhân ngư, mà là muốn đem nó phóng tới trên bàn giải phẫu, dùng con dao giải phẫu sắc bén lóc ra từng lớp da thịt của nó, thăm dò xem cấu tạo có giống nhân loại hay không.

Hắn nỗ lực khắc chế trong đầu ý nghĩ điên cuồng, mạnh mẽ đem cỗ kích động kia kiềm chế lại.

Mẹ kiếp, Bùi Nhan đúng là tên biến thái.

Lục Lê cũng không muốn làm biến thái.

Hắn một bên chỉ huy mọi người tới phòng thí nghiệm, một bên hồi tưởng lại nội dung vở kịch.

Bùi Nhan nghiên chế ra dịch dinh dưỡng có khả năng khép lại vết thương, tác dụng không làm cho da thịt mục rữa, cũng chính hắn nghiên cứu chế tạo ra loại dinh dưỡng nghịch thiên này, mới đạt được địa vị cùng thành tựu như bây giờ.

Nhân ngư được cho vào hỗn hợp nước biển cùng dịch dinh dưỡng trong bồn chứa to lớn, đợi đến khi bỏ nó vào trong, Lục Lê liền vội vàng đem các loại máy móc tinh vi phức tạp kề sát trên vách thủy tinh, cẩn thận quan trắc mỗi số liệu hạng mục.

Hán Tư ở bên cạnh cùng hắn đồng thời quan sát ghi chép, làm trợ thủ công tác.

Nhân ngư đuôi cá màu bạc không né tránh tầm mắt bọn họ đưa tới, hai tay của hắn kề sát ở trên vách thủy tinh, tiến sát vào nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trên năm ngón tay nó có một lớp màng trong suốt mỏng dính, tóc đen thật dài như hải tảo trôi nổi ở trong nước,  Lục Lê rốt cục thấy rõ ràng tướng mạo của nó.

Rất quen thuộc, hết sức quen thuộc, đặc biệt quen thuộc.

Chính là người kia cùng hắn dây dưa, vừa nhìn thấy nó, Lục Lê sẽ hồi tưởng lại vô số hồi ức.

Lục Lê nghe được người bên cạnh hít ngụm khí lạnh, bọn họ đang kinh diễm với nhân ngư có khuôn mặt đẹp đến yêu mỵ, như nhân ngư trong thần thoại có thể mê hoặc lòng người bằng tiếng ca, dung mạo nó cùng tiếng ca có thể điên đảo thần trí nhân loại.

Lục Lê ánh mắt cuồng nhiệt nhìn qua, nhân ngư kia vốn đóng chặt con mắt lúc này hoàn toàn liền mở ra, lộ ra sắc thái băng lam như biển sâu.

Hán Tư không nhịn được kêu lên: “Ha, lạy Chúa tôi! Nó đang nhìn chúng ta —— ”

Con mắt của nó rất đẹp, màu sắc con ngươi như vùng biển sâu, chỉ đơn giản đối diện, sẽ không nhịn được khiến người ta say mê.

Thế nhưng nhân ngư chỉ bố thí cho nhân loại ánh mắt, lần thứ hai nặng nề nhắm hai mắt lại.

Lục Lê còn cẩn thận tìm kiếm vết thương trên người nhân ngư, cuối cùng ánh mắt lia về vùng eo máu thấm ra ngoài. Tuy rằng dịch dinh dưỡng rất nghịch thiên, nhưng thời gian nó phát huy tác dụng lại rất chậm, thông thường phải mất từ sáu đến mười hai tiếng mới có thể hoàn toàn khôi phục, khoảng thời gian này được gọi là tái tạo da.

Chăm chú với nghiên cứu thương thế, Lục Lê không phát hiện ra người bên cạnh hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao từ từ phục hồi tinh thần lại.

Nhân ngư lúc này rời đi tầm mắt của mọi người, nó theo phương hướng dòng nước, đi đến góc tối trong bồn chứa. Nếu như không đứng xem ở góc độ nhất định, hầu như không nhìn thấy bóng ma bao phủ bên trong nhân ngư.

Lục Lê vốn còn muốn đứng quan sát thêm nữa, vừa thấy nhân ngư uể oải rời đi, liền gọi Hán Tư chuẩn bị một chút thức ăn hải sản lại đây, dự định dụ mồi cho nhân ngư ăn.

Chỉ là không nghĩ tới đem thức ăn đổ vào bên trong bồn, nhân ngư vẫn canh giữ ở vị trí ban đầu không nhúc nhích.

Hán Tư chần chờ nói: “Cục cưng đáng yêu này, không thích ăn những thứ này sao?”

Lục Lê bị cậu ta nói câu cục cưng muốn ói ngay tại chỗ, có điều bề ngoài vẫn là lặng lẽ nói: “Đại khái có lẽ là do bị thương đi, vì lẽ đó không muốn ăn.”

Hắn thông thạo thao tác dụng cụ tinh vi, dò xét nước ấm cùng thủy áp, còn có tỉ lệ dịch dinh dưỡng cùng nước biển, dự định sáng tạo hoàn cảnh sống mới cho nhân ngư.

Hán Tư ánh mắt bình tĩnh nhìn bồn chứa thủy tinh, cậu hưng phấn nói: “Quả là kỳ tích! Đây là một sinh vật kỳ tích trong lịch sử! Thầy Bùi, có nhân ngư này, chúng ta nhất định được ghi vào sử sách!”

Lục Lê lại không phản ứng cậu, trên thực tế, trong lòng hắn đã đối với Hán Tư phản cảm mãnh liệt.

Kỳ thực Bùi Nhan nghiên cứu, đều là thỏa mãn thú sưu tầm động vật quý hiếm, cũng chưa hề nghĩ tới dương danh lập vạn. Không phải hắn không ái mộ hư vinh, chính là ngược lại, Bùi Nhan trăm phần trăm biến thái không hơn không kém, hơn nữa thú sưu tầm động vật cực kỳ biến thái.

Sau đó hắn đem nhân ngư làm thành tiêu bản, lúc đó liền biểu lộ ra sự thật này.

Lục Lê mím môi không nói lời nào, hắn còn đang mân mê những cơ khí kia, điều chỉnh độ tối nước ấm cho phù hợp, hắn liền đối với Hán Tư nói: “Em đi nghỉ trước đi, tôi còn phải ở chỗ này làm nghiên cứu.”

Hán Tư lưu luyến nhìn về phía phương hướng bóng tối, ở ngoài khoang thuyền bôn ba một ngày cậu xác thực cảm thấy có chút mệt mỏi, lại thấy nhân ngư chậm chạp không chịu trở ra, không thể làm gì khác hơn hướng về Lục Lê nói lời từ biệt.

Hán Tư sau khi rời đi, Lục Lê lần thứ hai ngồi trở lại trên ghế dựa, hắn đem hai tay đặt ở trên bàn gõ từng hồi, xem như hết sức chuyên tâm nghiên cứu, trên thực tế tâm tư đã sớm thiên mã hành không.

Hắn đem tay gõ trên mặt bàn dời đi, liền mở ra cuốn sổ tay, cầm lấy cây bút máy, ở phía trên tùy ý viết mấy dòng chữ:

“Ngày 24 tháng 11 mưa tuôn xối xả.

Ngày hôm nay tôi cùng cậu lần đầu tiên gặp gỡ.

Khi chiếc ca nô đi ngang qua biển Erfene, buổi tối hôm đó mưa gió rất lớn.”

Lục Lê dừng lại, hắn đang suy tư tìm từ viết tiếp, lại không nghĩ rằng ngòi bút làm thấm ướt giấy, câu nói còn lại đều dung hợp thành một điểm đen giống như dấu chấm tròn.

Hắn đang muốn lật qua một trang giấy khác, không nghĩ tới lúc này, bên trong phòng thí nghiệm yên tĩnh trống trải, Lục Lê lại nghe được một tiếng dị động.

Đó là âm thanh giọt nước rơi xuống trên đất.

Tí tách.

Tí tách.

Lục Lê đặt bút xuống, nghiêng tai lắng nghe âm thanh không nên xuất hiện này.

Hắn lại nghe được vật thể ma sát trên mặt đất, dấu vết mang theo vệt nước dài, chậm rãi tới đây.

Lục Lê nghiêng đầu.

Đối diện cặp mắt màu lam đậm, tròng mắt như rắn lạnh lẽo đầy băng giá.
Bình Luận (0)
Comment