Lục Lê lúc tỉnh lại dưới thân là giường lớn mềm mại, thân thể của hắn rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh dị thường.
Hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Nhớ tới rất rõ ràng.
Những tư thế điên cuồng kia, bị xâm phạm cùng hồi ức giữ lấy từng cái trước mắt xẹt qua.
Lục Lê hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặt đỏ tới tận mang tai, ở trong lòng thầm mắng tên biến thái trước sau đều không có đức hạnh. Hắn dùng cánh tay không bị thương đem nửa người trên chống đỡ dậy, nhìn chung quanh một hồi phòng ngủ quen thuộc, nhưng không phát hiện hình bóng nhân ngư.
Lục Lê có chút tức giận, nếu như nhất định phải hình dung tâm tình hắn bây giờ, thì hắn nghĩ mình chính là gái ngành.
Xì, sao lại tự hạ thấp chính mình đến thế.
Lục Lê nhẫn nại thân dưới trướng đau từ từ đứng dậy, hắn đi tới cửa sổ bị rèm che đậy gió thổi không lọt, do dự đưa tay ra, ngày hôm qua trải qua sự kiện ấy hắn đối với cửa sổ có chút sợ hãi. Ở trong lòng vì chính mình làm tâm lý thật tốt, hắn rốt cục mở ra rèm cửa sổ dày nặng, để ánh sáng mặt trời bên ngoài rạng rỡ chiếu vào.
Lục Lê nheo mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng đàn hải âu bay qua bay lại, thuyền Dark Blue dập dềnh trên sóng nước, hoàn toàn không có cảm giác trời thu yên ả. Khí trời Erfene luôn luôn như thế, chính là ôn nhu như vậy, giống như giai nhân xinh đẹp thích sự an nhàn thảnh thơi.
Đứng trước cửa sổ lẳng lặng quan sát một hồi, Lục Lê liền rời phòng ngủ, dự định đến phòng thí nghiệm.
Từ khi trải qua sự kiện Hán Tư, Lục Lê liền làm bộ sa sút một quãng thời gian, không còn chờ đợi mỗi ngày trong phòng thí nghiệm, mà đem nhiều thời gian hơn cho chính mình nghỉ ngơi. Bọn học sinh luôn luôn thích tụ tập cũng đột nhiên trở nên trầm mặc ít lời, đều cẩn thận làm đúng phận sự của mình, phục tùng theo sự sắp xếp của Lục Lê.
Lục Lê đi vào phòng thí nghiệm, học sinh của hắn thấy vành mắt thầy đen một mảnh, đều cho rằng hắn bởi vì chuyện của Hán Tư mà thương tâm, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, để hắn không còn chờ ở trong phòng thí nghiệm nữa.
Có điều nói đến cũng phải, hành vi Hán Tư xác thực cũng làm chấn động tất cả mọi người.
Không nghĩ tới học sinh đắc ý đứng ở bên cạnh thầy chờ đợi mười hai năm, lại mang tâm tư dối trá nguy hiểm đến thế.
Lục Lê cúi đầu hoàn mỹ tách ra bọn học sinh đưa tầm mắt tới, hắn ngồi trước bàn làm việc trên ghế, chỉ để lại chính mình một người yên tĩnh chờ ở trong phòng thí nghiệm.
Đợi đến khi bọn học sinh ra khỏi phòng thì nghiệm, Lục Lê không giả vờ giả vịt ngồi ở trên ghế, hắn đem nhật ký điều tra cầm lên trong tay, hai ba bước liền tiến đến phía trước cửa sổ.
Lục Lê mở cửa sổ ra, phòng thí nghiệm ở trên tầng hai khoang thuyền, cùng tầng thứ nhất có khoảng cách. Hắn hướng ra phía ngoài liếc mắt nhìn độ cao bên ngoài, thật sự không hiểu nổi nhân ngư tối hôm qua làm thế nào bò lên được.
Lục Lê đóng cửa sổ lại, hắn ôm một chút hy vọng đi hỏi hệ thống: “Mày có thể tìm thử xem nhân ngư hiện tại ở đâu không?”
Nhưng câu nói đầu tiên hệ thống đưa ra đánh vỡ toàn bộ hi vọng của hắn, nói rằng: “Tui không có gắn lên người nó định vị GPS*, đương nhiên không biết nó ở đâu rồi.”
*GPS: Hệ thống định vị toàn cầu (
Global Positioning System) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí các vệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. (
Nguồn: Wikipedia)
Lục Lê nghi hoặc nói: “Thế giới trước mày không phải nhìn thấy Từ Trăn sao? Vậy sao thế giới này lại không nhìn thấy nó?”
Hệ thống nói: “Thế giới trước tui hoài nghi tui bị mù, bởi vì trên căn bản Từ Trăn không có chết.”
Lục Lê nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nó, suy tư nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể sâu sắc thở dài, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: “Mày nói rõ cho tao nghe, ngoại trừ bên cạnh tao mày còn có ích lợi gì?”
Hệ thống trầm mặc một hồi, thật sự nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau nó mới nói: “Con trai ngốc, anh không thể rời bỏ tui, đây là ích lợi giành cho anh đấy.”
“Mắc ói.”
Ngữ khí tự tin lại chắc chắn này khiến Lục Lê chỉ muốn ói, hắn từ bỏ cùng hệ thống trò chuyện, ngược lại một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
Hắn mở ra nhật ký quan sát, xem lướt qua nội dung lúc trước, lại đem tâm tình ngày hôm nay ghi chép vào.
Lục Lê nhìn như hững hờ, nhưng trên thực tế, hắn đang đợi.
Chờ con nhân ngư kia tới.
Có thể xem nhiệm vụ nội dung biên kịch làm cái cớ cũng được, lấy hắn đối với nhân ngư ôm một tia hảo cảm cũng được, dưới ảnh hưởng tâm tình phức tạp, Lục Lê vẫn là rất chờ mong cùng nhân ngư lần thứ hai gặp lại.
Lục Lê không rõ ràng cái loại tâm tình chờ mong này đến cùng có nghĩa lý gì.
Đương nhiên, nếu như súc sinh kia lần này còn đối với hắn động dục, Lục Lê liền quyết định không khách khí nữa.
Trong phòng thí nghiệm có thuốc chuyên môn dùng để gây tê, Lục Lê đem liều lượng thích hợp rút vào bên trong ống chích, sau đó đem ống tiêm giấu ở trong tay mình. Giờ chỉ còn vấn đề thời gian, liền bắt đầu lẳng lặng đợi.
Lục Lê lại bắt đầu như Bùi Nhan cuồng nghiên cứu kia, ở trong phòng thí nghiệm từ buổi sáng chờ đến buổi tối, chỉ có học sinh của hắn đi vào đưa cơm cho hắn. Thấy thầy của mình thật lòng nghiên cứu, liền rón rén đem khay đặt xuống, cẩn thận đi ra ngoài.
Lục Lê nghiên cứu theo sự sắp xếp từ hệ thống đưa ra, đã bắt đầu từ từ thành hình, hoàn chỉnh, ra thành sản phẩm.
Hắn đem ghi chép trước, cùng với mỗi hạng mục đều lấy ra, từng cái so sánh với nhau, cuối cùng đem mục tiêu định vị phù hợp với biển Erfene, từ nơi đó đánh dấu xuống.
Lục Lê nhìn bức vẽ trên mặt đất, chần chờ nói: “Mày xác định nó thường đến nơi này?”
Hệ thống ba phải cái nào cũng được nói: “Có khả năng đi.”
Lục Lê: “…” Hắn thật sự càng nghĩ càng muốn đấm hệ thống chết tiệt này, người nào cũng đừng hòng cản trở.
Lục Lê ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ, bất tri bất giác phát hiện, sắc trời đã về khuya.
Hắn có dự cảm mãnh liệt, phỏng chừng rất nhanh thôi, nhân ngư đáng chết kia sẽ liền tới đây dây dưa hắn.
Sự thật chứng minh, Lục Lê linh cảm đều rất chính xác.
Hắn nghe được tiếng cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng đẩy ra, tiếp đến, một vật nặng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lục Lê phản xạ tính quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nhân ngư giống như từ trong phim kinh dị bước ra ngoài. Tóc dài như hải tảo kề sát trên da thịt trắng xám, hơn nửa dung mạo đều bị tóc đen che ở bên dưới, chỉ có ánh mắt vây cá cùng hai lỗ tai màu bạc. Nhân ngư hai bàn tay thon dài từ trên mặt đất, nó nghiêng người về phía trước, eo nhỏ uốn cong thành một độ cung cực kỳ mê hoặc.
Nhân ngư nhẹ giọng kêu: “Bùi Nhan.”
Lục Lê nhịn xuống kích động muốn nhanh chân chạy trốn, lúc này trong lòng chợt dâng lên một luồng tình cảm kỳ dị, khát vọng tiếp cận nhân ngư thiêu đốt nội tâm của hắn, để hắn muốn đi nhưng không thể.
Lục Lê cảm giác mình giống như bị khống chế, nhưng hắn rõ ràng không có cùng nhân ngư tiếp xúc ánh mắt.
Nhân ngư giờ khắc này rất cao hứng, cùng với ngày thường mang theo ý cười ác ý không giống, lúc này môi đỏ sẫm hơi cong, con mắt tựa biển sâu sáng hơn vài phần, trong đôi mắt nhìn về phía Lục Lê mang theo tâm tình không nói thành lời.
Thế nhưng Lục Lê có thể khẳng định, hiện tại trong mắt nó nhìn mình, ít nhất so với trước đó thân thiện hơn rất nhiều.
Nhân ngư chậm rãi, hướng về Lục Lê “Bò” lại đây.
Đúng là bò, không còn cái loại thái độ cao cao tại thượng, mà là lấy tư thái khuất phục, động tác nịnh nọt, đi tới bên chân Lục Lê.
Lục Lê không nhúc nhích, hay phải nói, hắn không biết phải làm thế nào.
Hắn mê hoặc nhìn nhân ngư trườn lết lại đây, căn bản không dời nổi tầm mắt.
Lục Lê cảm giác được cổ chân ẩm ướt lạnh lẽo, là nhân ngư nắm lấy cổ chân của hắn, sau đó từ quần hắn hướng lên trên, móng tay sắc bén nhẹ nhàng đâm một cái, vải vóc mỏng manh trong khoảnh khắc không chịu nổi liền vỡ nát.
Lục Lê muốn ngăn cản động tác của nó, nhưng vi phạm ý nguyện của chủ nhân, trái lại lấy tay đè sau gáy nhân ngư, muốn nó tới gần mình thêm một chút.
Nhân ngư rất vui vẻ chịu đựng điều này.
Nó nâng chân Lục Lê lên, dùng đầu lưỡi trơn trợt âu yếm lên từng ngón chân.
Lục Lê lý trí cật lực khống chế chính mình, hắn cau mày nói: “Sao cậu lại…”
Nhân ngư chờ hắn mở miệng liền ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn vào trong mắt hắn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Bùi Nhan.”
Lục Lê bị ánh mắt của nó làm cho đứng hình, một luồng điện lưu vui sướng đánh vào hắn, trên mặt Lục Lê xoạt một cái liền đỏ chót lên.
Mãi đến tận hai chân đều nhiễm phải nước bọt dâm mỹ trong suốt, nhân ngư mới hài lòng thả ra. Nó mạnh mẽ dùng tay đem chân nam nhân mở ra, Lục Lê còn ngồi ở trên ghế, giữa hai chân của hắn bị nhân ngư hung hăng chen vào, môi hung hăng thuận theo liền hôn lên.
Lục Lê không có giãy dụa, trái lại đưa tay ra ôm lấy nhân ngư, ngón tay phóng tới trên lưng nó, thuận thế vuốt tóc ướt nhẹp của nó.
Nhân ngư ở trên môi hắn trằn trọc mút, đem môi Lục Lê hôn đến tê dại mới bằng lòng bỏ qua.
Lục Lê nửa khép hờ mắt, cảm giác đại não vẫn còn mê say như trước.
Hắn ở trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, ngược lại, hết thảy đều là nhân ngư hao túng hắn, khống chế hắn, để hắn sản sinh những ý nghĩa khác… Hết thảy đều là…
Hắn vì chính mình tìm lý do chuẩn xác cho lần trầm luân này.
Thời điểm Lục Lê được đặt trên bàn làm việc, trong đầu của hắn còn lưu lại ý nghĩ này.
Nhân ngư môi hôn bên gáy hắn, Lục Lê không nhịn được nhẹ giọng thở dốc.
Hắn gác lại ý nghĩa tìm tòi lung tung qua một bên.
Lục Lê tìm thấy một ống tiêm.
Đó là hắn cố ý thả ở trên bàn làm việc, bày ra ở trong tay, thuốc gây tê đối phó nhân ngư.
Lục Lê như đầu nhúng vào thùng nước lạnh, đột nhiên liền tỉnh táo lại.
Hắn buông xuống mi mắt, nhân ngư không hề phòng bị đang hôn môi hắn, trong lúc nhất thời do dự không quyết định, tự giác không xuống tay được.
Cuối cùng, Lục Lê nhắm hai mắt lại, nắm chặt trong tay ống tiêm plastic kia, tàn nhẫn quyết tâm ghim xuống.
Hắn nhắm ngay vị trí động mạch bên gáy, chất lỏng bên trong ống tiêm đẩy vào chịu lực cản từ bắp thịt, Lục Lê dùng sức mạnh không nhỏ mới tiêm toàn bộ vào bên trong.
Lục Lê mở mắt ra, nhìn thấy hai con mắt chứa đầy phẫn nộ, móng tay sắc bén thật dài hiển lộ ra, kề sát nơi cổ Lục Lê.
Lục Lê biết, nhân ngư chỉ cần dùng sức một chút, tính mạng của hắn sẽ dễ dàng biến mất.
Lục Lê nhìn thẳng nhân ngư, hắn kiên định nói: “Ta muốn cậu, theo ta trở lại.”
Nhân ngư hướng về Lục Lê nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mặt của hắn dị thường lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
Đó là thất vọng vì sự phản bội.
Lại như lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lê, nó lộ ra vẻ mặt tương đồng như vậy.
Lục Lê lo lắng nhân ngư sẽ nổi giận vọt một cái đem hắn giết chết. Nhưng ai biết, nhân ngư cơn tức giận qua đi liền bình tĩnh lại, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí, nó đem móng vuốt sắc nhọn thu về.
Lục Lê ngừng thở, hắn hơi giật mình nhìn nhân ngư khuôn mặt mỹ lệ, sinh vật kỳ diệu này lại từ bỏ hướng về nhân loại trả thù, mà là lựa chọn thỏa hiệp.
Nó nhợt nhạt nhắm mắt lại, môi vung lên quỷ dị khiến Lục Lê tê cả da đầu, ý cười quỷ quyệt.
Lục Lê trên người ghìm xuống, phát giác được chất gây tê có hiệu lực với nhân ngư, đem toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên người hắn.