Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao anh giết những người đó?”

Carter đã từng hỏi Eden câu này.

“Tôi không muốn họ sống tốt.” Đây là câu trả lời của Eden.

***

Ngày ra tòa là một ngày trong xanh. Những tia nắng mặt trời vàng óng giãy giụa chui ra từ những đám mây dày nặng. Sau đó gió từ từ thổi bay những đám mây, tạo thành từng vệt, từng dải dài, vừa giống như những dải lụa nhẹ nhàng phêu bồng, lại vừa giống như một vị sơn thần sáng sớm đứng trên đỉnh núi đầy sương mù. Ngọn tháp của nhà thờ Gothic phía xa xa như được bao phủ bởi ánh sáng vàng tươi, xinh đẹp này.

Khi Tịch Đăng đi ngang qua nhà thờ, cậu đột nhiên gọi Bạch dừng lại.

“Em muốn vào trong xem. Hai giờ nữa chúng ta mới phải đến tòa án. Chắc sẽ tới kịp.” Tịch Đăng nói, rồi ấn cửa sổ xe xuống, bên ngoài một cơn gió nhẹ khẽ luồn vào mơn trớn mái tóc đen tuyền của cậu.

Khi Bạch tìm một chỗ để đỗ xe, Tịch Đăng đã đi vào nhà thờ trước. Vì không phải là cuối tuần, nhà thờ vốn rất đông đúc nay có rất ít người ở bên trong.

Tịch Đăng chậm rãi đi vào, thanh âm mỗi một bước đều vọng vào trong tai cậu. Tịch Đăng thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập một cách chậm rãi.

Các bức tường của nhà thờ được lót bằng những viên gạch tráng men đầy màu sắc, những câu chuyện Kinh Thánh được tái hiện phía trên chúng. Giữa giáo đường là một cây thánh giá khổng lồ và Chúa Jesus với sự thương hại cả thế giới bị khóa trên đó. Mặt trời chiếu qua mấy khe hẹp của cửa sổ và rơi xuống bức tượng Chúa Jesus.

Có một cây đàn piano ở bên trái của giáo đường, một linh mục mặc áo đen đang ngồi phía trước. Ngài ấy đang chơi bản Matthew Passion của Bach*.

*Matthäus-Passion, BWV 244 là một bản passion (bài thương khó) của nhà soạn nhạc người Đức Johann Sebastian Bach. Ông viết tác phẩm này vào năm 1727. (Theo Wiki) 

Link ở phía trên nếu bạn nào muốn nghe. Cảm giác vừa nghe bài này vừa đọc câu chuyện ở thế giới này hấp dẫn lắm.

Tịch Đăng hơi ngẩng đầu lên nhìn Chúa Jesus ở trên cao, biểu tình trên mặt có vài phần mê mang. Khi Bạch bước vào, hắn liền nhìn thấy cảnh này.

Bạch đứng ở tại chỗ không biểu tình, mãi cho đến khi Tịch Đăng thu hồi tầm mắt xoay người.

“Bạch, chúng ta chia tay đi.”

Tịch Đăng nói.

Đôi mắt cậu bình thản và trong veo.

***

“Tôi, Tịch Đăng, tự thú.”

Cậu nói.

Cậu nói

***

“Cạch…”

Đèn được bật lên, một bàn tay to chạm vào công tắc đèn, sau đó xoay chiếc đèn nhắm vào thanh niên ngồi đối diện.

Thanh niên tóc đen bị kích thích bởi ánh sáng mạnh đột ngột, cơ thể cậu hơi ngả ra sau, hai tay giơ lên ​​che lại một nửa ánh sáng.

“Tịch Đăng.”

Một giọng nam lãnh khốc giọng nam.

Tịch Đăng hơi nghiêng đầu, “Cảnh sát trưởng, anh có thể không chiếu đèn vào tôi được không?”

Carter hừ lạnh một tiếng, không khách khí, thậm chí có chút dữ dằn, “Chờ thẩm vấn xong là được, đặt tay xuống.”

Hắn cố ý.

Tịch Đăng nhướn mày, khuôn mặt mang vẻ buồn rầu, nhưng cậu vẫn đặt tay xuống. Tuy nhiên, Tịch Đăng vẫn nghiêng đầu, híp mắt, cố gắng tránh ánh sáng mãnh liệt kia.

“Tiếp theo, cậu có thể kể rõ hành vi phạm tội của mình,” Carter lạnh lùng nói.

***

“Anh và cậu ấy có quan hệ gì?”

Khóe miệng Eden lộ ra một nụ cười mỉa, tay bị còng ở tay vịn ghế hung hăng đập mạnh một phát, “Mày đang nói cái quái gì vậy?”

Andrew gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đăt nó trong tay, trong mắt mang theo vài phần ý cười, “Anh và vị Tịch tiên sinh kia có quan hệ gì?”

“Không quen biết, hắn có bệnh.”

Andrew nhướng mày, “Không quen biết? Nhưng mà cậu ấy biết anh. Anh trai của anh là bác sĩ của cậu ấy. Anh đã gặp cậu ấy từ lâu, có lẽ là nửa năm trước? Có lẽ sớm hơn?”

Eden mắt trợn trắng, sau đó nhào người về phía trước, “Tao nói tao không quen hắn, hắn có bệnh.” Eden  liếc nhìn người da trắng ngồi cạnh Andrew, “Nhưng, vị này không phải cảnh sát nhỉ?”

“Đây là bác sĩ pháp y nổi tiếng trong Cục cảnh sát của chúng tôi, và cũng là bạn trai của đồng phạm của anh. Không đúng, là bạn trai cũ.” Andrew nói đến câu sau, có chút đồng tình liếc mắt nhìn Bạch.

Dù sao, ai có thể biết người yêu của mình lại là đồng phạm trong một vụ án giết người liên hoàn. Tâm trạng của anh ấy chắc hẳn rất tồi tệ.

May mắn thay đó là người yêu cũ.

Khi Eden nghe thấy câu cuối cùng, đôi mắt hắn trầm xuống, có chút bất lịch sự nhìn người trước mặt. Ánh mắt lạnh băng dừng lại trên khuôn mặt của Bạch, mà Bạch từ lúc bước vào phòng thẩm vấn vẫn luôn nhìn Eden.

Nhìn thấy tình huống này, Andrew vừa mới chuẩn bị nói mấy câu, Bạch liền mở miệng.

“Anh theo dõi tôi đúng không?”

Khóe môi Eden khẽ nhúc nhích, một lát sau, hắn mới cười lạnh một tiếng, “Mày là ai?”

Lúc này, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, khuôn mặt của một cảnh sát lộ ra, “Bạch, Andrew, Cảnh sát trưởng Carter đã thẩm vấn xong, người kia đã nói ra toàn bộ vụ việc, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài tìm đồ.”

Tìm đồ chính là thu thập bằng chứng.

Anh ta nói, có một vài người đứng đằng sau anh ta, người bị họ bao vây chung quanh chính là Tịch Đăng.

Không giống như mấy cảnh sát ngũ đại tam thô bên cạnh, thanh niên trông có vẻ gầy gò và yếu đuối, như thể cậu là một chiếc bình hoa mỏng manh, đã từng bị làm vỡ. Mặc dù nó đã được dán lại một cách hoàn hảo, nhưng dường như chỉ cần khẽ chạm vào nó sẽ vỡ nát một lần nữa.

Lúc Eden nhìn thấy Tịch Đăng, thân thể vô thức nghiêng người về phía trước. Tịch Đăng quay đầu thoáng nhìn trong phòng, chỉ liếc mắt một cái ngắn ngủi.

Tịch Đăng quay đầu thoáng nhìn trong phòng chỉ lic mắt một cái ngắn ngủi

Nửa tháng sau, một mẩu tin xuất hiện trên tiêu đề của các tờ báo lớn.

“Vụ án giết người liên hoàn – Con rối tàng thi án”. (Vụ án con rối giấu thi thể)

Tin tức này đã nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của công chúng trong một thời gian ngắn. Tất cả mọi người đều thảo luận trên mạng. Trong số đó, việc giấu xác trong con rối đương nhiên là một trong những điểm đáng chú ý nhất. Và điều đáng ngạc nhiên nhất là đồng phạm của vụ án giết người liên hoàn này đã tự thú, mặc dù hắn hoàn toàn không bị cảnh sát nghi ngờ.

Có người nói rằng lương tâm của hắn ta vẫn còn xót lại.

Nhưng nhiều người lại nghĩ rằng hắn ta là vì hung thủ giết người đã bị bắt.

Một cảnh sát ném những tờ báo lên bàn, “Cảm ơn mấy tên phóng viên chết tiệt đó đã dành thời gian để miêu tả chúng ta thành những kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới. Đây này, nhìn bọn họ viết cái gì đây: ‘Ông chủ trẻ Trung Quốc này đã che giấu hành vi phạm tội một cách tuyệt vời trước một đám cảnh sát không thích sử dụng não. Có lẽ hắn ta cảm thấy không còn tính thử thách, nên cuối cùng lựa chọn tự thú.’ Đệt! Tôi nghĩ chắc bọn họ chuẩn bị viết một bài hát tình yêu ca ngợi tội phạm luôn quá.” Viên cảnh sát cào cào cái đầu trọc lóc của mình, có chút tức giận, nhưng chẳng giải quyết được  chuyện gì.

Andrew đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nghe thấy anh ta nói, xua tay một cách thờ ơ, “John, đây không phải là lần đầu tiên, lần trước là viết như thế nào nhỉ? À. Cảnh sát chỉ sống dựa vào các tế bào đơn.”

John bước tới và vỗ mạnh lên vai Andrew một cái, có chút tò mò cúi xuống, “Cậu đang làm gì thế?”

Andrew kêu một tiếng, quay đầu lại trừng mắt nhìn  John: “Anh có thể không đặt cái bàn tay to nặng thô kệch của mình lên đôi vai nhỏ bé tội nghiệp của tôi không hả? Tôi đang xem tư liệu về vụ án con rối.” Nói đoạn, Andrew duỗi lưng một cái, “Mặc dù vụ án đã được khép lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật khó tin. Làm thế nào mà tên nhóc Tịch Đăng kia có thể đem thi thể bỏ vào trong những con rối? Hay là, tại sao cậu ta lại dùng con rối để bảo tồn thi thể, thậm chí trực tiếp đặt nó trên tủ kính.”

Andrew đột nhiên nhớ đn lần đầu tiên đn cửa hàng đó lúc chuẩn bị rời đi hắn đã lic nhìn những con rối cỡ người lớn nhỏ đặt bên tủ kính cửa sổ

Andrew đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến cửa hàng đó, lúc chuẩn bị rời đi, hắn đã liếc nhìn những con rối cỡ người lớn nhỏ đặt trên tủ kính.

Lúc ấy Andrew cảm thấy nó thật quen mắt, thực tế con rối đó chính là nạn nhân thứ hai của vụ án mất tích.

Cô bị làm thành một con rối và đứng nổi bật trong tủ kính.

Đó là một hành động vô cùng táo bạo.

“Đó là một kẻ biến thái, Chúa ơi, lúc bọn họ đi vào phòng làm việc của cậu ta, mấy người hôm đó đều nôn mửa.”

Andrew cũng nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, không khách khí mà cười. Những người nôn mửa hôm đó đều là những cảnh sát mới tới. Đó không phải là cảnh đáng sợ nhất mà Andrew từng thấy. Những người đó chưa nhìn thấy Bạch giải phẫu thi thể. Đó mới thực sự đáng sợ. Những thứ bọn họ chỉ muốn phun ra lại bắt buộc phải nuốt vào. Σ(°△°|||)︴

Nói đến Bạch, Bạch đã không đi làm  một thời gian dài.

“Hôm nay không đến sao?” Andrew hỏi.

John lắc đầu, “Carter đã nhiều lần nói anh ấy sẽ chuyển một bác sĩ pháp y mới từ một khu khác đến nếu Bạch còn bỏ bê công việc.”

Andrew thở dài

Andrew thở dài. Vốn để Bạch tiếp cận ông chủ của cửa hàng rối là ý tưởng của mình. Mình cũng lấy điện thoại của Bạch để hẹn đối phương. Tiếp cận Tịch Đăng là vì muốn dẫn ra hung thủ, lại không có nghĩ rằng đối phương chính là hung thủ.

Theo cách này, rất nhiều điểm không thể giải thích đều có thể giải thích.

Tại sao người bị Eden Turner giết có mối quan hệ với cửa hàng rối?

Tại sao Eden Turner đột nhiên giết người vào ngày 25 tháng 4?

Tâm trạng của Andrew hơi phức tạp, vụ án giết người này thực sự là câu chuyện của hai kẻ biến thái.

Một kẻ là bản thân tâm lý vặn vẹo, một kẻ khác lại vì thích đối phương mà sinh ra tâm lý vặn vẹo.

“Ài, vụ đó phán án thế nào?” Andrew hỏi.

Hôm mở phiên toà Andrew nhận được điện thoại báo nguy khẩn cấp, liền ra ngoài. Trở về cũng không hỏi kết quả.

“Phán rồi, ba ngày trước, một người tử hình, một người tù có thời hạn hai mươi năm.”

“Ai tử hình?”

John kỳ quái nhìn Andrew, “Phí lời, đương nhiên là hung thủ giết người. Ông chủ cửa hàng rối từ đầu đến cuối không không giết người, hơn nữa cái tên Eden đó tự mình ôm mọi tội lỗi lên người mình. Tên kia sẽ không bị phán tử hình. Nhưng mà cậu ta không phải có bệnh tim à? Ở cái chỗ đó, chắc cậu ta cũng không sống lâu được. “

Không phải là một câu nghi vấn, gần như là khẳng định.

“Khi nào chấp hành?”

“Tử hình mười ngày sau chấp hành, ngồi tù thì đã vào rồi.”

Andrew bĩu môi, ánh mắt đảo quanh  văn phòng đã vắng vẻ nhiều ngày.

“Tình yêu vô vọng, thật đáng thương.”

Johan kỳ quái nhìn Andrew, “Cậu đang nói về ai vậy?”

“Không ai cả, tôi tùy tiện nói thôi.”
Bình Luận (0)
Comment