Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 67

“Đừng lo lắng, giờ em đã an toàn.”

Lâm Nguyệt đã ở trong nghề này hơn mười năm, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp một vụ bắt cóc nhốt ở sau cốp xe. Cô nhìn chàng trai nép mình trên chiếc ghế, vẻ mặt rất dịu dàng.

Lâm Nguyệt cúi xuống và đắp chăn cho đối phương. Đối với mùi cá tanh nồng nặc trên người cậu, cô cố gắng phớt lờ nó đi.

Nghi phạm lần này cũng thật quá đáng. Bắt cóc cậu bé xong, rồi còn nhốt cậu trong cốp xe để nhiều cá như vậy. Chưa kể cảnh tượng một vài con cá nhảy ra từ phía sau xe và nảy tưng tưng trên đường.

“Tên của em là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Lâm Nguyệt dịu dàng hơn bình thường, cô sợ làm cho cậu bé trước mặt sợ hãi.

Người bị quấn chăn kín mít đang làm tổ trên ghế, chỉ để lộ một bàn tay đặt trên tay vịn của ghế. Cậu không trả lời câu hỏi của Lâm Nguyệt, thay vào đó cúi đầu càng thấp hơn.

Lâm Nguyệt chợt thấy có một vảy cá nhỏ trong đường viền móng tay của cậu, cô liền muốn gỡ nó ra. Ngay khi cô chạm vào bàn tay kia, cánh cửa phòng thẩm vấn bỗng mở ra.

“Chị Lâm, là một sự hiểu lầm. Hai người này là anh em họ, em trai nghịch ngợm, cố ý muốn ngồi ở phía sau cốp xe. Tụi em đã lấy đoạn video trong nhà xe của siêu thị ra xem, thực sự là cậu bé này đã tự mình chui vào.

Lâm Nguyệt cau mày, bước tới và kéo cảnh sát đang nói sang một bên, thì thầm, “Cậu có chắc không?”

“Anh trai của cậu ấy nói đầu óc cậu ấy có một chút vấn đề. Mọi người trong siêu thị cũng nói rằng họ nhìn thấy cậu em trai có biểu hiện kỳ quái. Chính chị cũng thấy rồi đó, cậu ấy chẳng nói gì cả.”

“Đầu óc có vấn đề? Đầu óc có vấn đề thì có thể cho em trai nằm sau cốp xe với một đám cá à? Anh trai kiểu gì vậy?”

Lâm Nguyệt phàn nàn, tuy vậy sau khi liên tục hỏi Tịch Đăng có quen biết Dương Xác không, Tịch Đăng gật đầu, cô mới nhăn mặt, thả người.

Vất vả lắm mới lái xe ra khỏi đồn cảnh sát, Dương Xác cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều kiệt sức. Y nhìn con rắn ngồi bên cạnh, vừa định mở miệng nói cái gì, y bỗng thấy đối phương đột nhiên biến trở về nguyên hình. Chiếc quần jeans của Dương Xác Tịch Đăng mới mặc sáng nay, phựt một tiếng rách toạc và một cái đuôi lộ ra.

Dương Xác khẩn cấp dừng xe, hoảng hốt nhìn cái đuôi kia, “Ngươi làm gì vậy?”

Tịch Đăng mềm nhũn dựa vào trên cửa sổ, “Máy điều hòa chỗ đó quá lạnh, ta buồn ngủ lắm, ta phải nhịn rất lâu mới không để lộ đuôi đó.” Cậu nói, cái đuôi còn phối hợp lúc lắc.

Dương Xác, “……”

Dương Xác chờ Tịch Đăng khôi phục, mới dám lái xe về nhà. Trong gara, thấy hai chân trơn nhẵn của đối phương. Y đành phải cởi áo sơ mi trên người ra, bao quanh nửa người dưới của Tịch Đăng.

Mới vừa xuống xe, bọn họ liền gặp phải một người, nhưng may mắn đó là một người đàn ông, nếu là một người phụ nữ, chắc chắn sẽ mắng hai người là biến thái.

“Chậc chậc, chàng trai trẻ này có khẩu vị thật nặng. Chơi cái gì trong xe thế?”

Hừm. Đàn ông hình như cũng không tốt lắm, suy nghĩ của họ quá phong phú.

Khi bọn họ đi lên thang máy, người đàn ông nọ cũng bước vào. Người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn có chút thô tục. Vào thang máy nơi có ánh sáng sáng ngời, ánh mắt của hắn liền nhìn chằm chằm vào hai người, Dương Xác và Tịch Đăng. Dương Xác mím môi nhìn thẳng, trong khi Tịch Đăng đang nhìn chăm chú vào những con số đang nhảy lên liên tục, chẳng có phản ứng gì với ánh mắt tìm tòi thích thú xen lẫn khinh bỉ của hắn ta.

Người đàn ông này là dân thất nghiệp lang thang và sống với cha mẹ. Hôm nay, hắn ta đi ra ngoài ăn trở về. Không ngờ sẽ gặp được một đôi tiểu thanh niên chơi xe – chấn. Ôi chao, chậc chậc, tuổi trẻ thật có sức sống. Nhìn người trước mặt hắn đây này, sau khi xuống xe chân mềm nhũn như cọng bún, nếu chàng trai trẻ bên cạnh không đỡ cậu ta, chỉ sợ cậu ta sẽ ngã xuống đất. Đây là chơi quá high đi, thậm chí không còn quần luôn.

Mặc dù khuôn mặt của cậu ta trông bình thường, nhưng dáng người không có lời gì để nói. Đôi chân vừa dài, vừa thẳng, lại trắng trẻo, một sợi lông cũng không nhìn ra, ngay cả phụ nữ cũng không được như vậy đâu.

Cho dù chiếc áo sơ mi của Dương Xác có lớn đến đâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng che bộ phận quan trọng của Tịch Đăng. Khi Dương Xác giúp cậu buộc nó, y đã sử dụng hai tay áo để thắt nút ở bên ngoài đùi, nhưng ngay cả khi Tịch Đăng không di chuyển, cũng sẽ lộ ra cái gì đó.

Người đàn ông kia nhìn Tịch Đăng, nhịn không được giơ tay sờ soạng một phen.

Tịch Đăng quay đầu nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt dâm tà, cậu rũ mi, “Ngươi sờ ta à?”

Giọng cậu không thấp, đủ để cho Dương Xác nghe thấy.

Người đàn ông lập tức phản bác, “Ai sờ mày? Một thằng con trai có cái gì mà sờ chứ? Thứ mày có tao cũng có!”

Dương Xác quay đầu lại, tầm mắt quét một vòng, sau đó tự mình đứng giữa Tịch Đăng và người đàn ông kia.

Tịch Đăng nheo mắt nhìn Dương Xác, “Ngươi đứng qua đây làm gì?”

Dương Xác nói, “Ở đây không khí tốt, không khí tốt, ha ha.”

“Hắn sờ ta á.” Tịch Đăng nói.

Dương Xác còn chưa kịp nói gì, người đàn ông kia đã nói, “Hắc, mày không biết xấu hổ à, ai sờ mày, tự mày không mặc quần, tao còn cảm thấy đau mắt đây này.”

Dương Xác nhìn đôi mắt của Tịch Đăng dần dần biến thành con ngươi thẳng đứng, nội tâm gào thét “không ổn rồi”. Dưới tình thế cấp bách y liền ôm lấy Tịch Đăng, “Đừng để ý đến hắn. Về nhà ta nấu cá cho ngươi ăn.”

“Không được, ta muốn sờ lại.” Tịch Đăng đẩy Dương Xác ra. Dương Xác lại ôm cậu lại, vội vàng la lên, “Ngươi sờ hắn không phải ngươi sẽ chịu thiệt sao?”

Tịch Đăng tức khắc ngừng lại, nhìn Dương Xác với vẻ hờn giận, “Ngươi lại cản ta thử xem?”

Dương Xác tránh ra, tự động đứng ở một góc thang máy. Tịch Đăng bắt đầu tới gần người đàn ông kia. Đúng lúc này cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Dương Xác liền lập tức kéo Tịch Đăng ra ngoài, “Chúng ta tới rồi, đến đây, ta nấu cá cho ngươi ăn.”

Sau khi vào cửa, Tịch Đăng liền liếc xéo Dương Xác, “Cá đâu?”

“Ở…… Sau thùng xe.” Dương Xác lúc này mới nhớ y đã quên đem cá lên, “Ta sẽ đi xuống lấy ngay bây giờ.”

Chờ đến khi Dương Xác ra khỏi cửa, Tịch Đăng cũng đi ra ngoài. Đầu tiên cậu nhắm mắt lại ngửi, sau đó mở mắt ra cười lạnh một tiếng.

***

Khi Dương Xác trở lại, y phát hiện phòng khách không có người, mà chiếc áo sơ mi của y bị ném trên sàn nhà. Dương Xác đem cá vào bếp, mới bắt đầu gọi tên Tịch Đăng.

Vừa gọi, vừa đi đến phòng tắm, sau khi thấy cái đuôi quen thuộc, y lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Nửa người trên của Tịch Đăng chìm hoàn toàn trong nước, một nửa đuôi đang ngoe nguẩy ở bên ngoài. Cậu hiển nhiên có chút không hài lòng với kích thước của bồn tắm. Ngay khi Dương Xác bước vào, Tịch Đăng liền nhô mình ra khỏi nước.

“Có thể đổi cho ta một cái lớn hơn cái này một chút được không?”

Dương Xác a một tiếng, rồi lắc đầu.

“Nhưng cái này không vừa với đuôi của ta á.” Tịch Đăng vươn tay chạm vào đuôi của chính mình.

Dương Xác mím môi, “Ta không có tiền để đổi cho ngươi một cái lớn hơn.”

“Có tiền là được sao?” Tịch Đăng cúi đầu, trông có vẻ như đang suy tư điều gì. Dương Xác nhìn thấy cậu không đi tìm người đàn ông kia gây phiền toái, liền đi ra ngoài.

Thế nhưng y không nhìn thấy vết máu rải rác sau cánh cửa.

Tịch Đăng gian nan xoay người trong bồn tắm, bắt đầu suy xét “xà” sinh của mình. Nếu cậu có thể kiếm tiền, cậu sẽ đổi một cái bồn tắm thật lớn, sau đó mới đi tìm tộc nhân của mình.

Nhưng mà làm thế nào để kiếm tiền đây?
Bình Luận (0)
Comment