Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 29


Hương hoa nhài tươi mát lặng lẽ lan tỏa trong phòng, yên tĩnh u nhiên dung nhập vào từng tấc không khí.
Làn gió đêm từ từ lay động rèm cửa, nhưng vẫn không thể xua tan nhiệt độ dần tăng cao trong phòng.
Úc Chỉ nhìn cậu, nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn hết sức dịu dàng, thấy cậu nhắm mắt lại, chỉ đưa tay ôm lấy hắn, như thể làm vậy có thể giúp cậu an tâm.

Úc Chỉ cúi đầu nói nhỏ hai chữ bên tai thanh niên.
Doãn Hủ vừa mở to mắt đã bị đối phương lật người lại, trong lòng vội vàng chỉ có thể túm lấy cái gối trước mặt.
Cảm nhận được cảm giác khác lạ của cơ thể, cảm nhận được động tác nhẹ nhàng mà trấn an của người kia, Doãn Hủ khẽ cắn gối đầu, đôi mắt mê mang khẽ nheo lại, mang theo một mạt đỏ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Nghĩ đến hai chữ Úc Chỉ vừa nói, đừng sợ, Doãn Hủ không khỏi mỉm cười.
Sao cậu có thể sợ được, cậu chỉ thấy sự háo hức do chờ đợi đã lâu, cùng với cảm giác yên tâm khi đã đạt được ước nguyện.
Cái người cậu đã luôn đuổi theo này, giờ đã là của cậu.
Nghĩ như vậy, Doãn Hủ cực kỳ phối hợp, dù cậu cảm thấy chuyện này không thoải mái như khi xem trên mạng, nhưng cậu nghĩ hắn sẽ thấy thoải mái, hơn nữa cậu cũng thấy rõ được thần thái của Úc Chỉ khi làm chuyện này.
Giống một con thú giỏi đi săn, ban đầu sẽ kiên nhẫn lặng lẽ quan sát, chờ đến khi con mồi đã bớt cảnh giác sẽ bắt đầu thỏa thích ăn con mồi vào bụng.
Cho dù chưa từng có trải nghiệm này với người khác, Úc Chỉ cũng không cảm thấy đây là chuyện gì khó khăn.
Như hắn đã nói ban đầu, làm chuyện vui sướng với người mình thích, vốn chính là bản năng thú tính của con người.
Hắn biết trong lòng Doãn Hủ có nhiều điều bất an, đây là vấn đề còn lưu lại từ chuyện hắn nhiều lần từ chối cậu khi trước.
Đương nhiên, theo thời gian trôi đi và hai người ở bên nhau nhiều hơn, những lo lắng này cũng sẽ dần biến mất, nhưng như vậy là quá chậm.
Và hắn cần gì phải lãng phí thời gian quý báu vào việc nhỏ nhặt như vậy?
Chỉ có thực sự kết hợp với nhau mới có thể nhanh chóng xua tan bất an trong lòng Doãn Hủ.
Bọn họ vốn nên như vậy.
Úc Chỉ ôm người, sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Doãn Hủ, làm lộ ra vầng trán đầy đặn của cậu, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
"Ngoan, đừng ngủ vội, đi tắm trước." Hắn nói.
Doãn Hủ không muốn động đậy, chỉ cảm thấy eo mỏi chân đau, cậu chỉ muốn ngủ thôi.
Úc Chỉ thấy cậu không dậy nổi, chỉ đành ôm cậu vào phòng tắm.
Lúc được đặt vào trong bể nước ấm, Doãn Hủ mở to mắt tỉnh lại.
"Tiên sinh, sao anh không vào luôn?"
Úc Chỉ nghe lời ngâm mình vào nước cùng cậu, Doãn Hủ bây giờ có hơi dính người, thấy hắn xuống nước, không đợi Úc Chỉ lại gần đã vội dựa sát vào hắn.

Doãn Hủ đã đỡ mệt hơn một chút, tinh thần cũng khôi phục lại, ôm lấy eo hắn, đôi mắt phiếm hồng vẫn còn ngân ngấn nước lâu lâu lại liếc hắn một cái.
Úc Chỉ hiểu ý nhưng không nói gì.
Thấy hắn thờ ơ, Doãn Hủ có hơi bất mãn, do dự một chốc mới cắn môi nói: "Tiên sinh...!Em còn muốn..."
Cậu sai rồi, cậu không nên cảm thấy làm chuyện đó là không thoải mái, trên thực tế, từ nửa sau của lần đầu tiên cậu đã gần như mất ý thức, chỉ có thể cảm nhận theo bản năng.
Trong lúc xuất thần, Doãn Hủ chỉ cảm thấy hình như mình nhìn thấy rất nhiều, nói rất nhiều, rõ ràng là vô thức nỉ non thì thầm, lại khiến người kinh tâm động phách, tâm đầu ý hợp*.
(*) Gốc là "sắc thụ hồn cùng" (色授魂与), là một thành ngữ, thường dùng khi đôi bên liếc mắt đưa tình, tâm đầu ý hợp, xuất phát từ Thượng Lâm Phú.

(nguồn: baidu)
Bây giờ nghĩ lại còn không quên được cảm giác ấy.
Nhưng cậu...!Nhưng cậu thấy thích, không chỉ thích cảm giác đó, mà còn thích làm loại chuyện này với Úc Chỉ.
Liệu cậu có mang lại cảm giác đó cho tiên sinh không? Tiên sinh có phải cũng giống cậu, nhớ mãi không quên cảm giác này không?
Hai lần làm sao mà đủ.
Thực tủy tri vị*, khắc sâu tận tâm can.
(*) Thực tủy tri vị (食髓知味): khi nếm được mùi ngon thì muốn thử lại lần nữa
Úc Chỉ bình tĩnh giữ lại đôi tay không ngừng làm loạn của cậu, bình thản nói: "Không, em không muốn."
Chưa nói đến việc hai người đàn ông không thích hợp làm chuyện này, coi như là nam nữ làm cùng nhau thì cũng không nên làm nhiều.

Túng dục quá độ cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa Doãn Hủ vừa mới tiếp xúc chuyện này, khả năng thừa nhận của thân thể có hạn, không thể mặc kệ cậu làm bậy.
Doãn Hủ sửng sốt, cậu không ngờ mình sẽ bị cự tuyệt.
Các đôi khác đều thích càng nhiều càng tốt, còn người này sao lại có thể đeo cái mặt bình tĩnh mà từ chối cậu?
Chẳng lẽ hắn không muốn? Hay là hắn không thích? Hay là...!biểu hiện của mình quá tệ, đến mức khiến đối phương mất hứng?
Nếu là hai cái trước còn được, nhưng nếu là cái sau thì làm sao bây giờ? Cậu cũng đâu thể luyện tập với người khác được?
Doãn Hủ đảo mắt, cố gắng nghĩ cách cứu vãn.
Úc Chỉ nhìn là biết cậu đang nghĩ gì, hơi bất đắc dĩ nói: "Nói chung hai ba ngày mới làm một lần là được, quá thường xuyên sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể.

Tôi cũng không hy vọng em sẽ phải vào viện vì chuyện này."
Doãn Hủ: "......"
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Doãn Hủ cũng chỉ có thể thở ra một hơi thật dài.
Cậu sắp thành Phật đến nơi rồi, nếu ở bên một anh già như thế này, cậu chỉ có thể chấp nhận mọi thứ của đối phương, cậu nhịn.
Úc Chỉ lại không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề, nhưng hắn nhìn cái vẻ bị ép chấp nhận của Doãn Hủ, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Tiểu Hủ, sức khỏe rất quan trọng, tôi hy vọng tương lai chúng ta sẽ có thêm càng nhiều thời gian."
Trái tim Doãn Hủ thắt lại, cảm giác tâm viên ý mã vừa rồi lập tức biến mất, thân thể lạnh ngắt trong chớp mắt, cậu ôm chặt lấy eo Úc Chỉ, nghiêm túc "Vâng" một tiếng.
Cậu sẽ.
Sáng hôm sau, lúc Doãn Hủ tỉnh dậy đã thấy Úc Chỉ tắm rửa xong rồi, đang ngồi ở đầu giường yên lặng đọc sách.
Tấm rèm dày nặng được kéo ra, chỉ có một bức màn trắng mỏng nhẹ nhàng đung đưa, chập chờn sáng tối.
Ánh nắng chiếu vào phòng, ấm mà không nóng, sáng bừng nhưng không chói chang, lẳng lặng chiếu xuống mặt đất, chiếu xuống giường, chiếu vào thân thể.
"Tỉnh rồi?" Úc Chỉ đặt sách trên tủ đầu giường.

"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"
Doãn Hủ bừng tỉnh muốn đứng dậy, nhưng ngay sau đó vẻ mặt cậu cứng đờ, một cảm giác chua xót khó tả truyền đến từ cơ thể.
Cậu dừng lại, giả vờ không có chuyện gì nằm lại xuống giường.

"Em muốn ngủ thêm nữa, anh xem rồi làm đi."
Sao lại thế này? Rõ ràng đêm qua không có vậy!
Úc Chỉ liếc cậu một cái, mỉm cười đứng dậy đi vào bếp, bưng cháo đã nấu xong từ nãy vào.

Hắn dọn cái bàn nhỏ ra, đặt trước mặt Doãn Hủ.
"Ăn đi."
Doãn Hủ ngẩn ra, nhìn cháo rồi lại nhìn Úc Chỉ ra vẻ nghiêm trang, muộn màng nhận ra trợn to mắt: "Anh, anh cố ý!"
Úc Chỉ khó hiểu: "Cố ý cái gì?"
Doãn Hủ nghiến răng cầm bát lên bắt đầu ăn cháo, nhìn bộ dáng như kiểu đang ăn thịt người nào đó vậy.
"Ăn chậm thôi, cháo nóng đấy."
Doãn Hủ mặc kệ hắn, nhưng tốc độ ăn lại vô thức chậm lại.
Cả buổi sáng Doãn Hủ đều nằm trên giường, Úc Chỉ cũng cùng cậu.
"Tôi chuyển sang phòng em, hay là em dọn qua đây?" Úc Chỉ chủ động nhắc đến việc này.
Hai mắt Doãn Hủ sáng rực lên.

"Em muốn dọn vào phòng anh."
Úc Chỉ cười đồng ý.


"Được."
Đến chiều, Doãn Hủ rốt cuộc chịu không nổi việc nằm mãi trên giường, nên đành vác thân thể không thoải mái rời giường, Úc Chỉ thì ở thư phòng tổ chức họp online.
Vừa bước vào phòng khách, Doãn Hủ liền dừng lại.
"Hai đứa...!không đi học à?" Cậu nhìn hai đứa nhóc đang chơi game trong phòng khách, vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên là còn nhớ đến chuyện bị hai đứa nhìn thấy tối qua.
Nhóc mập thông cảm nhìn Doãn Hủ một cái, cảm thấy Hủ ca chắc là ngủ cả sáng với ba nhóc đến váng đầu rồi, thở dài nói: "Hủ ca, hôm nay cuối tuần, tui được nghỉ."
"Hủ ca." Bạn cùng bàn ngoan ngoãn đứng lên chào hỏi.
Doãn Hủ thật sự quên mất.

"Thế hai đứa cứ chơi đi nhé."
Có hai đứa này ở đây, cậu ngại không dám ở phòng khách, dứt khoát chạy đến thư phòng của Úc Chỉ.
Úc Chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lời đang nói hơi dừng lại, sau đó lại nói tiếp.
Doãn Hủ không lên tiếng sợ làm phiền, tìm một cuốn sách trên giá rồi ngồi xuống sô pha đọc.
Đến lúc Úc Chỉ họp xong, hắn đi tới nói: "Em đói chưa?"
Doãn Hủ buồn cười: "Úc tiên sinh, trong mắt anh em là loại người ăn rất nhiều, lúc nào cũng phải cho ăn hả?"
Úc Chỉ mỉm cười: "Không phải sao? Tối qua ai nói còn muốn ấy nhỉ?"
Doãn Hủ: "......"
Tối hôm qua không uống rượu, không say, cậu đương nhiên nhớ rõ chuyện gì xảy ra, nhìn cái người cứ thích nhắc lại lịch sử đen tối của cậu trước mắt này, trong lòng Doãn Hủ đột nhiên cảm thấy bất lực.
Cậu cảm giác cả đời mình cũng không đấu lại được người này.
Nhưng mà, cần gì phải đấu đâu.
Doãn Hủ đứng dậy tiến lại gần, ôm cổ rồi triền miên hôn Úc Chỉ, hôn xong mới nói: "Úc tiên sinh, anh có thể thương xót em một chút không?"
Úc Chỉ biết nói gì được, đương nhiên là mỉm cười tiếp nhận hối lộ rồi.
Ngoài cửa, hai cái đầu lặng lẽ lui ra, nhóc mập vuốt bụng mình, đột nhiên cảm thấy cái bụng đã rỗng lại còn rỗng hơn.
"Tớ đói quá."
Bạn cùng bàn im lặng, cậu không thấy đói, bị thồn cẩu lương đến no rồi.
Bữa tối vẫn là Úc Chỉ nấu, chỉ là không có nhiều món mặn như thường ngày, đồ ăn hôm nay đều thanh đạm hơn.
Trên bàn, nhóc mập nói với Doãn Hủ: "Hủ ca, bây giờ chắc anh làm ba nhỏ tui thật rồi ha?"
Doãn Hủ rũ mắt, giả bộ bình tĩnh nói: "Em muốn nói cái gì?"
Nhóc mập: "Trường bọn tui sắp họp phụ huynh, anh đến họp cho tui đi."
"Lại đi họp phụ huynh giúp em." Doãn Hủ theo bản năng nói, cậu vẫn chưa quên cái trò con bò nhóc mập làm mấy năm trước đâu.
Nhóc mập bày ra vẻ mặt đau khổ: "Tui cũng đâu muốn đâu, nhưng tui cũng đâu có quản được trường tui, anh giúp tui chút đi."
"Còn ba em cơ mà, sao cứ phải tìm anh?"
Nhóc mập đảo mắt, nghĩ phải nói gì mới có tính thuyết phục hơn.
Bạn cùng bàn nhiệt tình nói hộ nhóc: "Bởi vì Hủ ca nhìn còn rất trẻ, cậu ấy muốn khoe đấy ạ."
Doãn Hủ: "......"
Úc Chỉ cười lạnh: "Ba thấy con có nhiều tiền quá rồi đấy." Hắn còn chưa ghét bỏ đứa ngốc này đâu, nó lại còn ghét bỏ hắn trước.
Trước áp lực tiền bạc, nhóc mập im liền.
Cuối cùng Doãn Hủ vẫn đi họp phụ huynh, nguyên nhân là Úc Chỉ không rảnh.
Doãn Hủ biết, Úc Chỉ đang cố tình tạo cơ hội cho cậu thân cận nhóc mập.
Thế là nhóc mập thành công khoe ra thành tựu ba mình rất là trẻ, tuy rằng cái thành tựu này là nhờ một người ba khác của nhóc lấy được.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
"Hoan nghênh mọi người đến tham quan triển lãm các tác phẩm đã vượt qua vòng một của cuộc thi Trang sức Úc thị.


Trận chung kết của cuộc thi sẽ diễn ra vào ba ngày sau, mọi người hãy bình chọn......"
Doãn Hủ nghe được tin tức này thì ngẩn người, chợt nhớ ra tuy cậu không tham gia, nhưng bạn bè và một số em khóa dưới đều tham gia cuộc thi này.
"Tiên sinh, cái này tổ chức ở đâu vậy?" Doãn Hủ đưa Úc Chỉ nhìn tin tức, hỏi hắn.
Úc Chỉ nhìn nhìn.

"Hình như là ở Minh Thụy Viên, có người quen à?"
Doãn Hủ gật đầu.
Úc Chỉ nắm lấy tay cậu.

"Có muốn đi gặp không?"
Doãn Hủ đột nhiên không kịp phòng ngừa, chìm vào trong ánh mắt thấu đáo nhưng bao dung của hắn, tim đập loạn một hồi.
Giờ phút này, cậu cảm thấy mình đã biến thành nhóc mập.
Chỉ là nhóc mập muốn khoe ba trẻ.
Còn cậu muốn khoe bạn trai.
"Tiên sinh bằng lòng không?"
Úc Chỉ bất ngờ hỏi: "Sao lại không?"
Doãn Hủ nhìn hắn, cười cười: "Em cũng tưởng tiên sinh sẽ không muốn gặp bọn họ, dù sao bọn họ trong lòng tiên sinh chắc cũng không khác em hồi trước lắm, đều là bọn trẻ con nhỉ?"
Từ trước đến nay, giữa người trưởng thành và trẻ con luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Úc Chỉ kéo cậu ra ban công, hắn ngồi trên ghế bập bênh còn cậu ngồi trên người hắn, hai người cùng nhau tận hưởng ánh mặt trời.

Lúc này hắn mới chậm rãi nói: "Em nói cũng không sai, giữa tôi và họ có khoảng cách rất lớn, dù là thân phận, địa vị hay tuổi tác.

Nhưng bây giờ tôi đã có em."
"Tiên sinh, anh không cần phải lựa ý hùa theo vì em.

Tình cảm là chuyện giữa hai chúng ta thôi, thật ra anh không cần phải tiếp xúc với họ đâu." Doãn Hủ cầm tay hắn vòng qua eo mình.
"Tôi biết, nhưng chúng ta sống trong một gia đình, đồng thời cũng sống trong một hoặc nhiều vòng tròn xã giao.

Tôi có thể không quan tâm người trong vòng xã giao của em sẽ nghĩ gì về chúng ta, nhưng lại không thể không lộ diện với thân phận là người nhà của em.

Đây không phải là vấn đề lựa ý hùa theo hay không, mà là có lễ phép, có tôn trọng em hay không."
Úc Chỉ đưa tay hái một đóa tulip từ bồn hoa bên cạnh, dưới ánh mặt trời, nó dường như bừng lên ánh đỏ vàng.
Rực rỡ chói lọi, như một mảnh chân tâm của hắn.
Doãn Hủ nhận lấy.
Trong ngôn ngữ loài hoa, hoa tulip đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng nàn.
Dù khác với tình yêu sâu nặng mà tĩnh lặng như nước của hắn, nhưng dường như cậu cũng cảm nhận được điểm chung trong đó.
"Cảm ơn tiên sinh......"
Cảm ơn anh đã yêu em.
Cảm ơn anh đã thỏa mãn em
Nhưng em càng ngày càng tham lam, không chỉ muốn một đời này, mà còn muốn đời đời kiếp kiếp.
Em thật sự là một đứa nhóc hư hỏng.
Vòng loại của cuộc thi Trang sức Úc thị được tổ chức online, sau khi chọn ra được 50 người vào chung kết, cuộc thi sẽ chuyển thành thi trực tiếp.
Lúc trước trong trường có người mời Doãn Hủ cùng tham gia thi, Doãn Hủ đã từ chối thì thôi, lại còn tốt nghiệp sớm, khiến nhiều bạn bè người quen sợ đến ngây người.
Khi tất cả đều sợ rằng sau này chỉ có thể gặp lại Doãn Hủ trong một số dịp hoặc cuộc thi quan trọng nào đó thôi, không ngờ lại gặp được cậu ở sân khấu tổ chức chung kết cuộc thi Trang sức Úc thị.
Cậu bình yên thanh thản, trên mặt treo nụ cười bình tĩnh thong dong như mọi khi, dường như không gì có thể làm cậu dao động.
"Doãn Hủ?"
"Học trưởng?"
"Sao cậu lại ở đây?" Mấy người sôi nổi xông đến, với vẻ ngạc nhiên không che giấu được trên mặt.
Nhưng mà nói xong cả đám đều ngậm miệng lại, cảm thấy não mình bị úng nước rồi, còn có thể xuất hiện ở đây làm gì? Đương nhiên là để tham gia cuộc thi rồi!

Cô gái lúc trước đã khuyên cậu tham gia thi cười nói: "Em còn tưởng học trưởng không muốn tham cơ, không ngờ cuối cùng anh vẫn đến.

Đây cũng là duyên phận, chờ lát nữa mình cùng đi ăn đi!"
"Đúng rồi đó, cái cậu này không thông báo gì cả cứ thế tốt nghiệp sớm luôn, cũng không biết đã ngầm chuẩn bị từ bao lâu rồi, lừa bọn này từ đấy đến giờ, phải phạt! Hôm nay phải mời khách đấy, không trốn được đâu!"
Người nói là bạn cùng phòng ký túc mấy năm của Doãn Hủ, hai người có quan hệ tốt, lúc này nghe cậu ta nói như vậy Doãn Hủ cũng cười gật đầu: "Được, hôm nay tôi mời, mọi người cùng đi."
"Nhưng mà tôi không đến đây để thi đâu." Cậu lại nói.
Mấy người kia: "???"
Không thi đấu thì đứng đây làm gì?
"Nhà tôi vốn ở thành phố S, tôi chưa nói với mọi người thì phải." Doãn Hủ vừa gửi địa chỉ quán ăn cho họ vừa nói: "Quay về là vì ở nhà có chuyện, về sau chắc là sẽ ở lại luôn không đi đâu nữa.

Mọi người rảnh có thể đến tìm tôi."
Câu cuối cùng chỉ là lời khách sáo mà thôi, thực ra chỉ cần có thời gian, cậu đều hận không thể luôn ở bên cạnh Úc Chỉ, làm sao lại nguyện ý để người khác chiếm thời gian ở chung của bọn họ được.
Mấy người lúng ta lúng túng đáp ứng, bọn họ đều không ngờ Doãn Hủ lại là người địa phương thành phố S, ngay cả bạn cùng phòng cũng gãi đầu, hiển nhiên là cũng chưa nghe chuyện này bao giờ.
Mãi đến lúc Doãn Hủ rời đi, mọi người tiến vào khu vực thi đấu, bạn cùng phòng mới phản ứng lại: "Ây không đúng, Doãn Hủ không phải đến tham gia cuộc thi mà là đặc biệt đến tìm bọn mình, nhưng mà sao cậu ta lại biết bọn mình ở đâu?"
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ là Doãn Hủ biết bọn họ muốn tham gia cuộc thi, cho nên mới đặc biệt tìm đến địa điểm này kiếm bọn họ.
Nói như vậy nghe cũng có lý.
Rất lâu sau cuộc thi mới kết thúc, nếu không phải bạn cùng phòng còn nhớ chuyện này, có khi họ đều đói quá đi tìm chỗ ăn luôn rồi.
Mấy người đi đến địa chỉ Doãn Hủ đưa, vừa vào cửa đã ngây cả người.
Đây là một nhà hàng cổ kính, nhìn cách trang trí là biết giá trên trời, hơn nữa đây là ở thành phố S, là kinh đô ăn chơi có tiếng, có thể tưởng tượng chỗ này đắt thế nào.
Cả đám do dự tiến vào, lại được nhân viên tiếp đón nồng nhiệt, đưa bọn họ vào phòng riêng Úc Chỉ đặt trước.
Bọn họ đẩy cửa vào, đầu tiên là ngạc nhiên nhìn một bàn đầy món ăn phong phú, sau đó lại thấy Doãn Hủ cười, giới thiệu người đàn ông khí chất ôn nhã đang ngồi cùng cậu.
"Đây là bạn trai của tôi."
Bạn cùng phòng loạng choạng ngã oạch ra đất!
Cậu ta không khỏi nghĩ lại tai tiếng mấy năm qua của Doãn Hủ, còn luôn nghe cậu nói cậu có người mình thích.
Má tui ơi....!Bảo sao không nói là ai, hóa ra là bạn trai chứ không phải bạn gái.
Không có gì cần khoe khoang, cũng không cần phải vả mặt, chỉ là ăn một bữa ngoại trừ giá hơi cao tí còn lại đều rất bình thường.
Tuy rằng bữa cơm này mấy người kia ăn đến sảng, Doãn Hủ lại vui cực kỳ, cứ một chốc lại nhìn Úc Chỉ một cái.

Hành động gắp đồ ăn cho nhau hai người đã làm nhiều đến quen rồi, đã thế còn liếc mắt đưa tình cực kỳ rõ ràng, bảo hai người này không phải là người yêu thì có chó nó tin.
Buổi tối về đến nhà, Doãn Hủ nhịn không được hỏi: "Tiên sinh, anh có muốn cái gì không?"
"Sao, em muốn tặng à?" Úc Chỉ cười hỏi.
Doãn Hủ thành thật gật đầu, cậu cảm thấy mình đóng kịch sẽ không qua mặt được người này, cứ ngoan ngoãn thừa nhận thì hơn.
Úc Chỉ thật sự là không muốn gì hết.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nói: "Em muốn tặng cái gì? Chỉ cần là em tặng, tôi đều muốn."
Trái tim Doãn Hủ như ngưng trệ, suýt thì buột miệng thốt ra, em muốn cho anh tất cả mọi thứ, kể cả bản thân em.
Không phải là tặng ra ngoài, mà là trở về nơi khiến cậu bình yên.
Cũng như những năm vừa qua, không phải Úc Chỉ chờ được cậu trở về, mà là cậu rốt cuộc chờ được tình cảm của Úc Chỉ.
Biển sao bao la, ánh sao dày đặc, nhưng có một ngôi sao lại có vướng bận trong lòng, chỉ mong mỏi được ở bên người nó hằng mong nhớ, vì thế không ngần ngại đi qua hàng vạn dặm, hàng tỉ năm ánh sáng của ngân hà.
Cậu nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập dễ nghe kia, như thể đó không phải trái tim của Úc Chỉ, mà là của cậu.
Hương hoa nhài thanh nhã quanh quẩn nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan, là cảm giác an tâm vô hạn có thể dễ dàng ngửi thấy trong đêm này.
Thấy trời ngày càng tối, Úc Chỉ vỗ vỗ lưng cậu.

"Muộn rồi, đi ngủ thôi."
Doãn Hủ lại mở mắt ra nhìn hắn: "Nhưng em chưa muốn ngủ."
Dứt lời, cậu ngửa đầu hôn lên môi Úc Chỉ......
......
Nửa đêm, Doãn Hủ lặng lẽ bò dậy, chịu đựng thân thể mệt mỏi mở máy tính.

.

Bình Luận (0)
Comment