Khoảng Cách Năm Bước

Chương 26

Edit: Pinkie

Sau khi rời giường, Lý Thiên và Tiểu Mễ đến báo cáo như thường lệ, ngay cả Nhiếp Trường Phong cũng đến đây. 

Tiểu Quyển vừa nhìn thấy anh ta đã tức giận.

“Nhiếp Trường Phong, tối hôm qua anh đi đâu? Lúc tôi đang ghi hình nên không để ý thời gian, anh ở bên ngoài cũng không ý thức được chuyện gần tới mười một giờ sao?” 

Nhiếp Trường Phong tháo kính râm lớn của anh ấy xuống, nhìn Tiểu Quyển, rồi lại nhìn nhìn Kỷ Hằng.

Anh ấy cứ muốn nói rồi lại thôi cả nửa ngày, cuối cùng giữa anh em và phụ nữ, dứt khoát lựa chọn bán anh em. 

“Đương nhiên anh có chú ý tới thời gian. Tối hôm qua lúc hơn chín giờ, anh đã biết không kịp rồi, cho nên mới gọi điện thoại bảo Kỷ Hằng tới. Cậu ta không đến trước lúc mười giờ sao?” 

Tiểu Quyển nổi giận.

Kỷ Hằng đến trường quay lúc mười giờ, nhất định phải kéo dài tới gian tới còn chút nữa là mười một giờ mới xuất hiện, hại Tiểu Quyển lo lắng vô ích.

Anh ta cố ý chỉnh người đúng không? 

Tiểu Quyển tiện tay quơ lấy một cái nĩa, phóng về phía anh ta. 

Kỷ Hằng nghiêng đầu né tránh, trong đôi mắt mang theo chút ranh mãnh, “Nếu không đến trễ một chút, tôi cũng không biết cô nhớ tôi đến như vậy, trông thấy tôi thì lập tức nhào tới.”

“Chỉ cần có thể cứu mạng,” Tiểu Quyển phản bác, “đừng nói là anh, cho dù là một đống phân trâu lớn tôi đều có thể nhào tới.”

Ăn cơm xong, mấy người cùng ngồi xe đến Avant.

Mới vừa vào tới cổng chính Avant thì Tiểu Quyển đã nhìn thấy tấm poster mới của Ám Tích ở vị trí dễ thấy nhất. 

Hoàn toàn không giống tấm poster cũ, trên tấm poster mới này đã có thêm Tiểu Quyển.

Kỷ Hằng và Mộc Thiên Kỳ vẫn đứng tựa lưng với nhau như cũ. Trước mặt bọn họ, Tiểu Quyển ngồi xổm sờ Hạ Tiểu Hằng.

Tiểu Quyển hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài thả một bên, vẻ mặt thanh thoát ấm áp. Đây chính là bức hình tuyên truyền chụp trong công viên ngày đó. 

Bọn họ đổi poster rất nhanh chóng.

Tên của Tiểu Quyển và bọn Kỷ Hằng to như nhau, cùng kiểu chữ, được đặt ở trên đầu cô. 

Mà lại, mặc dù ngồi xổm, lại ngăn phía trước hai người bọn họ, nhưng nhìn thế nào cũng đều giống như chữ C. 

Tiểu Quyển hỏi: “Như thế này hình như không tốt lắm? Phần diễn của tôi cũng không có nặng ký như vậy?” 

Kỷ Hằng nghe hiểu được, “Không cần nghĩ quá nhiều, poster mới thêm cô vào là để hấp dẫn trạch nam.”

Nhiếp Trường Phong nghe vậy thì lấy cùi chỏ chọc Tiểu Quyển một chút, rõ ràng đang nói chuyện với Tiểu Quyển nhưng ánh mắt lại nhìn Kỷ Hằng, “Cậu ta nói rất đúng, Tiểu Quyển, sau này lúc tuyên truyền cho bộ phim này, em phải nhớ kỹ, mặc ít một chút, lộ nhiều một chút.”

Tiểu Quyển đã hiểu: Đây là để cô bán nhan sắc mà.

Nghĩ hay lắm, lúc tuyên truyền nhất định phải mặc áo bông dày.

Kỷ Hằng nhìn chằm chằm Nhiếp Trường Phong một chút, không nói gì.

Đến văn phòng, Kỷ Hằng hỏi Nhiếp Trường Phong: “Chuyện Mộc Thiên Kỳ thế nào rồi?”

Tiểu Quyển có ấn tượng rất tốt với cậu bé to xác kia, lập tức hỏi: “Mộc Thiên Kỳ sao thế?” 

Nhiếp Trường Phong kỳ quái, “Chuyện em và Mộc Thiên Kỳ, hôm qua Kỷ Hằng không nói cho em sao?” 

Chuyện gì? Tiểu Quyển không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhiếp Trường Phong mở điện thoại, đưa hot search cho Tiểu Quyển xem.

Trên màn hình, là ảnh chụp của Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ. 

Có người đăng một loạt ảnh chụp Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ đang chơi đùa với chó và nói chuyện phiếm, được đăng vào trưa hôm qua, bây giờ đang được repost điên cuồng.

Mặc dù không nằm trong top hot search nhưng nhiệt cũng không thấp.

Một loạt chín bức hình, có đủ các tư thế và biểu cảm khác nhau, rất rõ ràng, đó là lúc quay phim, có người đã chụp lén ở công viên.

Có nhiều người chụp lại vì lúc quay thực sự rất đẹp. 

Hai người đều có ngoại hình đẹp, dưới nắng chiều, trên bãi cỏ, hai người một chó, vô cùng ấm áp tươi đẹp. Mặc dù là chụp lén, không có xử lý photoshop nhưng ảnh đều đẹp đến mức giống như ảnh tuyên truyền.

Ở khu bình luận, có fan hâm mộ của Mộc Thiên Kỳ đứng ra làm sáng tỏ, đây tuyệt đối không phải là ca ca nhà họ cùng bạn nữ nào đó dắt chó đi dạo, đây chắc chắn là hiện trường của phim Ám Tích. 

Có người hỏi:【Vậy nữ chính kia là ai?】

【Hình như tên là Hạ Tiểu Quyển.】

【Thật sự là Hạ Tiểu Quyển? Sao nhìn không giống trước kia lắm!】

【Chính là Hạ Tiểu Quyển một mực theo đuổi anh Kỷ Hằng của chúng ta mà!】

【Ám Tích là bộ phim của Kỷ Hằng, có Hạ Tiểu Quyển thì không ngạc nhiên chút nào.】

【Mọi người không xem chương trình Mọc Cánh Khó Thoát trực tiếp hôm qua à? Đó chính là Hạ Tiểu Quyển.】

Nhắc đến Mộc Thiên Kỳ, tài khoản của phim Ám Tích cũng có theo dõi, như vậy đã sáng tỏ, đây đúng là ảnh chụp từ hiện trường quay phim.

Nhưng mà vẫn có người kiên trì: 

【Ánh mắt của hai người bọn họ như đang yêu nha!】

【Tôi ngửi thấy mùi vị yêu đương.】

【Bất kể có phải là quay phim hay không, cái này đã làm tôi đổ gục.】

……

“Bây giờ hai người còn có tên CP,” Nhiếp Trường Phong cười nói, “Gọi CP mùa hè, thật là dễ nghe.”

Kỷ Hằng đi đến trước bàn anh ấy rồi ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua chương trình gameshow không có âm thanh sao?”

Nhiếp Trường Phong đáp: “Đương nhiên là có. Khó có kịp ảnh đế Kỷ xuất hiện trong chương trình gameshow, còn lại đại sát tứ phương, nền tảng phát sóng trực tiếp đã nổ tung. Nhân tiện, rất nhiều fan khác đã đến để hack cậu.”

Kỷ Hằng cong cong khóe môi, cũng không thèm để ý.

Nhiếp Trường Phong lấy báo cáo ra, “Tối hôm qua Tiểu Quyển quá lợi hại, đột nhiên có được không ít fan hâm mộ. Tiểu Quyển, em nhìn xem, số lượng fan hâm mộ của mình này! Trong vòng một đêm, lượng fan đã tăng vọt không ngờ.”

Tiểu Quyển cũng chỉ đáp lời lại anh ấy.

Nhiếp Trường Phong chuyển hướng qua Kỷ Hằng, “Đáng tiếc cũng không có nhiều người thảo luận về chuyện cậu cộng tác với Tiểu Quyển, Kỷ Hằng, tên của cậu và Tiểu Quyển luôn đặt chung một chỗ, không có cảm giác mới mẻ, rõ ràng đánh không lại CP mùa hè nha!”

Tiểu Quyển đột nhiên thông suốt tất cả.

Ngày hôm qua ảnh chụp của cô và Mộc Thiên Kỳ được tung ra, khắp nơi đều đang thảo luận về CP mùa hè, ban đêm anh lại cùng cô tham gia chương trình gameshow trực tiếp.

Anh ta đút ăn bánh gatô, rồi nắm tay không e dè, sau đó còn trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, thì ra tất cả đều vì chuyện này.

Mộc Thiên Kỳ là người anh ta nâng đỡ, là tương lai Avant, khi còn chưa nổi tiếng, tuyệt đối không thể tạo CP gì cả, sẽ làm giảm lượng fan hâm mộ nữ. 

Kỷ Hằng tự mình ra trận, muốn tự trói chính mình, cứu lấy Mộc Thiên Kỳ.

Đáng tiếc uổng phí tâm cơ, không ai mắc kế này cả.

Tiểu Quyển có chút muốn cười.

Nhiếp Trường Phong rõ ràng cũng nghĩ như vậy, nói với Kỷ hằng: “Thật ra cậu không cần phải để ý đến chuyện này, ảnh chụp của hai người bọn họ còn ổn, chỉ là nhiều người share, mọi người đều biết đấy là ảnh quay phim, hai ngày nữa thì mọi người sẽ quên hết. Cậu nhất định phải tự mình xem náo nhiệt để làm gì?”

Kỷ Hằng không nói chuyện.

Nhiếp Trường Phong ngồi dựa theo mép bàn làm việc của Kỷ Hằng, tay lướt lướt điện thoại, có chút cười trên nỗi đau của người khác.

“Hơn nữa, Kỷ Hằng, cậu cũng không được nha, cậu không thể đánh bại Dương đại gia. Tớ thấy có người bình luận, nói còn muốn xem Dương đại gia và Tiểu Quyển cùng nhau cộng tác trong chương trình, làm đội Phật Hệ.”

Nhiếp Trường Phong có chút hoang mang, “Đội Phật Hệ là cái gì?”

Kỷ Hằng ném điện thoại lên bàn, hỏi Nhiếp Trường Phong: “Cậu rất rảnh rỗi sao? Không có chuyện gì làm nên ở đây lướt internet à?”

“Thẹn quá hóa giận? Được rồi, tớ đi đây.”

Nhiếp Trường Phong đứng lên, “Kỷ Hằng, tối hôm qua cậu tham gia chương trình gameshow, kết quả nửa đêm có một đám người gọi điện thoại cho tớ, đưa ra loạt điều kiện để xin cậu xuất hiện trên chương trình của bọn họ, thật phiền chết tớ. Nói thật, kiếm tiền trên các chương trình gameshow cũng nhẹ nhàng vui vẻ, so với quay phim thì dễ dàng hơn nhiều, cậu có muốn tiếp tục không?” 

Kỷ Hằng đáp không chút do dự, “Không muốn.”

Tiểu Quyển nghĩ thầm, xem ra tối hôm qua anh ta nói giá trị bản thân là tám chữ số, thật sự không phải là khoác lác.

“Được rồi, Tiểu Quyển,” Nhiếp Trường Phong chuyển hướng qua Tiểu Quyển, “Cũng có người tới tìm em. Nói là nhìn em trên livestream, muốn em làm người phát ngôn cho họ.”

Chỉ lộ mặt xuất hiện trên chương trình có một lần mà hữu hiệu như vậy sao?

Tiểu Quyển vui mừng, “Đó là đại ngôn (1) gì?”

(1) Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu. (nguồn: bloganchoi)

Nhiếp Trường Phong nghĩ nghĩ, “Hình như là…… Lẩu xiên que Tứ Xuyên Lão Lý?”

Tiểu Quyển: “……”

Nhiếp Trường Phong an ủi cô: “Anh đã từ chối, yên tâm, về sau chúng ta nhất định có thể nhận cái tốt hơn.”

Kỷ Hằng cười nhẹ một tiếng.

“Cười cái gì mà cười.”

Tiểu Quyển quay qua phía anh, trịnh trọng nói: “Kỷ Hằng, anh cứ chờ xem, một ngày nào đó tôi sẽ làm đại ngôn có một thương hiệu hàng hiệu, để xem anh còn cười nổi không.”

Trong mắt Kỷ Hằng mang theo chút ý cười, khoan thai tự đắc nhìn Tiểu Quyển, “Được, tôi chờ.” Dừng một chút còn nói: “Hạ Tiểu Quyển, cô biết hiện tại tuổi thọ của hai chúng ta chỉ có mấy chục năm tới một trăm năm. Cô xác định tôi có thể chờ được không?” 

Một câu này đã nhắc nhở Tiểu Quyển.

Nhân gian mới mẻ thú vị, mấy ngày nay chơi đến khùng, cô đã quên mất chuyện Đàn Na Châu.

Phải đưa chuyện trộm này vào trong lịch trình, nếu không thì cứ ở nhân gian rồi từ từ già đi sao?

Tiểu Quyển có chút khó hiểu: Kỷ Hằng cũng kỳ quái, trong tay anh ta có Đàn Na Châu, lại không nuốt đi, để mặc cho thời gian trôi qua từng ngày..

Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất của anh ta, nhìn qua thì giống với dáng vẻ của năm đó ở Uyển Khâu, thế nhưng sau mấy năm nữa thì thế nào? Anh ta thực sự định sẽ chết già ở nhân gian sao? 

Tiểu Quyển không hiểu anh ta cho lắm.

Nhưng mà anh ta thông minh như vậy, tâm cơ thâm trầm, không cần người quan tâm thay anh ta.

Tin đồn về CP lớn nhất trong sự nghiệp của Kỷ Hằng đến buổi chiều mới có biến hóa.  Có chó săn tung ảnh chụp lén hôm sinh nhật của Kỷ Hằng mấy ngày trước.

Trong ảnh, anh và Tiểu Quyển cùng lên xe, còn mở cửa sổ phía sau xe phất tay chào, Tiểu Quyển quay lại, đưa tay vỗ nhẹ anh, khuôn mặt của hai người được chụp rất rõ nét. 

Tuy nhiên cư dân mạng căn bản chẳng chịu nể mặt mũi.

【Chỉ cái này?】

【Mấy năm nay, chẳng phải ngày nào Hạ Tiểu Quyển cũng ở chung một chỗ với Kỷ Hằng sao?】

【Hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó về công ty, có vấn đề gì?】

【Hình chụp lén này chẳng có tí kỹ thuật gì. Động tác của hai người còn không mập mờ như trên livestream hôm qua đâu, khuyên anh nên chụp màn hình rồi đăng lên thì còn tốt hơn so với cái này.】

【Đều là những tấm hình nhàm chán, rảnh rỗi không có gì để chụp hay sao?】

……

Vụ chụp lén này đã xảy ra cách đây vài ngày, nhưng lại không tung ra vào hai ngày trước, hôm nay mới xuất hiện, Tiểu Quyển đoán là Kỷ Hằng đụng tay đụng chân. 

Tiểu Quyển nhịn không được mà nói với Kỷ Hằng: “Anh từ bỏ đi, anh nhất định phải nói hai chúng ta mập mờ, căn bản không có người nào tin tưởng cả.”

Kỷ Hằng liếc cô một cái, “Nếu tôi tung giấy đăng ký kết hôn lên thì như thế nào?” 

Tiểu Quyển đáp: “Vậy thì tôi nói đó là kết hôn giả, tôi bị ép gả, cam đoan sẽ có thể lên được hot search.”

Kỷ Hằng xoay người trên ghế, nhàn nhạt trêu chọc: “Chuyện kết hôn của hai chúng ta đã mấy ngàn năm, còn không tính là thật sao?” 

*

Chuyện hôn ước của Tiểu Quyển và Kỷ Hằng đúng thật là đã có từ mấy ngàn năm. 

Năm đó ở Uyển Khâu, không bao lâu sau khi Kỷ Hằng và Tiểu Quyển từ vách núi trở về, Linh Trạch Châu liền lan truyền tin tức.

Tộc Bạch Hổ sẵn sàng tạo mối quan hệ tốt đẹp với tộc Thanh Loan, Bạch Hổ Vương tương lai muốn cầu hôn con gái của Thanh Loan Vương. 

Lúc Tiểu Quyển biết chuyện này, tin tức đã được lan truyền ở mười ba châu tiên giới.

Bạch Hổ Vương tương lai, đó không phải là Kỷ Hằng sao?

Tin tức là từ ngũ ca và thập thất ca nói cho Tiểu Quyển, bọn họ đi ngang qua Uyển Khâu và tới xem cô thế nào.

Tiểu Quyển không biết tại sao, trong lòng lại có chút thấp thỏm, “Cho nên anh ta muốn cưới ai vậy?”

“Bạch Hổ bên kia đặc biệt chỉ định, thư cầu hôn là Bạch Hổ Vương tương lai tự mình viết. Không phải cậu ta cũng đang ở Uyển Khâu sao, muội không nghe thấy gì à?”Thập thất ca nói, “Cậu ta muốn cưới tam thập tam tỷ của muội.” 

Tam thập tam tỷ của Tiểu Quyển rất nổi tiếng. 

Thanh Loan có vẻ ngoài xinh đẹp thì không có gì đặc biệt, thế nhưng tam thập tam tỷ là người vô cùng dịu dàng, nổi bật trong một tổ chim nhảy nhót tưng bừng. 

Từ nhỏ, tam thập tam tỷ đã đối xử với Tiểu Quyển vô cùng tốt, mấy bộ trang phục xinh đẹp nhất của Tiểu Quyển đều do một tay tỷ ấy tự mình làm, tay nghề còn tốt hơn những thợ may giỏi nhất vương cung. 

Tỷ ấy là nữ thần trong mắt đông đảo huynh đệ, tỷ muội gia tộc thần thú, có rất nhiều người cầu hôn. 

Thanh tao, lịch sự, đoan trang, dung mạo xinh đẹp, cho dù mặc váy vải, cài trâm mận thì vẫn toát ra khí chất mẫu nghi thiên hạ. 

Cũng khó trách Kỷ Hằng sẽ nhớ thương.

Tiểu Quyển yên lặng đặt Kỷ Hằng và tam thập tỷ đứng chung một chỗ. Hai người thực sự rất xứng đôi. 

“Phụ vương đã đồng ý sao?” Tiểu Quyển hỏi.

“Huynh thấy ý tứ của phụ vương, hẳn là sẽ đồng ý. Linh Trạch Châu thái bình ba ngàn năm, nếu là hai tộc thông gia, nói không chừng có thể lại thái bình thêm mấy ngàn năm nữa.”

Sau khi hai ca ca rời đi, Tiểu Quyển cảm thấy có chút bế tắc trong lòng. 

Ngồi trong phòng một lúc, chơi cái gì cũng không thấy hứng thú, đọc sách gì cũng không vào, Tiểu Quyển dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, đi ra sau núi.

Sau núi Uyển Khâu, tuyết đã tan, cỏ khô bên dưới đã nảy những mầm non xanh mướt, qua vài ngày, khắp núi đã được bao phủ bởi một màu xanh tươi mới. Mai rừng đã nở khắp lưng chừng núi, cánh hoa vương vãi khắp nơi.

Tiểu Quyển tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, ngẩn người nhìn ngôi nhà nơi các đệ tử đang sống bên dưới. 

Tam thập tam tỷ tốt như vậy, còn Kỷ Hằng thì xấu xa như thế. Ở cùng một chỗ với anh ta, khẳng định tam thập tam tỷ sẽ bị thua thiệt, sẽ bị anh ta khi dễ. 

“Một mình ngươi ở đây làm gì?”

Sau lưng có tiếng người nói chuyện, nghe tiếng đã biết đó là ai, Tiểu Quyển cũng không muốn đáp lại anh ta. 

Người kia dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tiểu Quyển. 

Tiểu Quyển không khỏi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh ta một cái. 

Trời đang ấm dần lên, anh ta không còn mặc áo khoác lông nữa, đổi thành trang phục thường ngày, đi giày nhẹ, đôi mắt trong suốt giống như nước tuyết từ trong khe núi mới tan. 

“Tỷ phu? Có việc gì sao?” Tiểu Quyển quay lại lại, nhìn phong cảnh dưới núi, thuận miệng hỏi, ngữ khí cà lơ phất phơ chẳng hề để ý.

Kỷ Hằng không nói chuyện.

Bằng trực giác, Tiểu Quyển cảm nhận được ánh mắt của anh ta đang dừng trên mặt mình. 

“Hạ Tiểu Quyển, ở trong nhà, cô là thứ sáu mươi tám hả?” Kỷ Hằng đột nhiên mở miệng.

“Đúng vậy nha.”

“Vậy tại sao ta viết thư, yêu cầu cưới công chúa thứ sáu mươi tám của tộc Thanh Loan, kết quả bọn họ đều nói ta phải cưới tam thập tam tỷ của cô?”

Tiểu Quyển đột nhiên quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Anh ta không có biểu lộ gì, cũng không tránh né chút nào mà nhìn thẳng Tiểu Quyển. 
Bình Luận (0)
Comment