Khoảng Cách Năm Bước

Chương 40

Edit: Pinkie

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn cô ấy.

Cô ấy tìm một chỗ ngồi chéo đối diện với hàng của Tiểu Quyển, chọn vài thứ để ăn từ chiếc xe đẩy do người phục vụ đẩy ra, nhưng không hề động đũa, cứ ngồi im thin thít. 

Mặc dù nhìn không thấy, nhưng bằng trực giác, Tiểu Quyển có thể cảm nhận được, ánh mắt dưới đôi kính râm kia vẫn luôn dừng trên người mình.

Tiểu Mễ cũng chú ý tới người phụ nữ kia, lặng lẽ nói nhỏ với Tiểu Quyển: “Kia cũng là minh tinh nào đó chị nhỉ?” 

Tiểu Quyển liếc trộm một chút, thực sự nhìn không ra. Nhưng mà ở thành phố điện ảnh này, từ trước đến nay có rất nhiều minh tinh. Nhà hàng này lại nổi tiếng, toàn bộ bức tường dán đầy ảnh ông chủ với những người nổi tiếng khác nhau. Không có gì ngạc nhiên khi có minh tinh ở đây.

Tiểu Quyển ăn xong, chọn cho bọn Kỷ Hằng và đạo diễn Viên mấy ly trà sữa, lúc ra cửa, thoáng thấy người phụ nữ kia cũng đứng dậy.

Trên đường trở về, chiếc Maybach vẫn kiên trì bám theo.

Trở lại phim trường, Kỷ Hằng đang nghỉ ngơi, Tiểu Quyển đưa trà sữa cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. 

“Kỷ Hằng này……” Tiểu Quyển chống má, như có điều suy nghĩ nhìn Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng lập tức đưa ly trà sữa trong tay đến trước mặt Tiểu Quyển, “Em muốn uống sao?”

“Không phải.” Tiểu Quyển lắc đầu, “Ngoại trừ kết hôn giả với tôi, anh có phải có hôn ước gì đó với người khác không?” 

Kỷ Hằng giật mình.

Tiểu Quyển tiếp tục bổ não, “Tỉ như lúc trước vì phát triển sự nghiệp, anh quen biết một cô nàng đặc biệt có tiền có thế, dỗ dành nuông chiều người ta, nhưng thật ra là vì tài nguyên của người đó, tình cảm chỉ là dối lừa, lừa người ta xoay mòng mòng?”

Tiểu Quyển ngẫm lại, “Hay là anh thực sự thích một cô gái, nhưng vì vận mệnh trêu ngươi, bởi vì lời nguyền nên mỗi tối anh phải duy trì khoảng cách năm bước tới tôi, không còn cách nào khác là phải ở cùng một chỗ với tôi, cho nên đứt dây tơ hồng, miễn cưỡng tách ra?”

“Hạ Tiểu Quyển,” Kỷ Hằng im lặng, “Anh nghĩ em không cần đi đóng phim nữa, đi làm biên kịch đi, chuyên thể loại cẩu huyết ý. Em nghe được ai nói vậy?”

Kỷ Hằng cẩn thận nhìn Tiểu Quyển một chút, “Hay là vừa mới ra ngoài em gặp được người nào?”

Anh đoán thật chuẩn, nhưng mà Tiểu Quyển quả quyết phủ nhận: “Không có.”

Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, thế là nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô. 

“Từ đầu, anh đã nổi tiếng rất nhanh, ngay cả tài nguyên trong nhà mình còn chưa dùng, làm sao có thể bán mình cho người khác? Về phần em nói tình huống thứ hai……”

Kỷ Hằng nhe răng cười, hạ giọng: “Nếu anh thích ai, chẳng cần quản ai, cứ luôn nhốt cô ấy bên người. Chuyện lời nguyền không phải là vấn đề gì cả.” Kỷ Hằng giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Có thể làm một cái tủ âm tường, nhốt em ở trong đó, nhưng thế sẽ không ảnh hướng đến chúng ta mà còn có thể duy trì khoảng cách trong năm bước với em.”

Tiểu Quyển căm tức nhìn anh.

Kỷ Hằng nghiêng đầu, hài hước nhìn cô, đổi giọng: “Không thích? Không phải em cũng muốn ngủ trên giường chứ? Ba người thực ra cũng không tệ, rất náo nhiệt.”

Bắp chân của anh lập tức chịu một cước.

Kỷ Hằng giữ bắp chân, “Được, được rồi, không cho người khác, chỉ để cho một mình em ngủ trên giường của anh, được chưa?”

Tiểu Quyển vừa định cho anh ánh mắt ‘còn tạm được’ thì bỗng nhận ra có gì đó sai sai. 

Kỷ Hằng cười cười, đứng lên, tiện tay sờ chùm tóc dựng đứng trên đầu cô một cái. 

“Anh biết để uống trà sữa mà không bị mập nên em suy nghĩ lung tung để tiêu hao năng lượng. Em tiếp tục viết câu chuyện cẩu huyết của mình đi, anh đi đóng phim đây.”

*

Nhưng mà câu chuyện cẩu huyết của Tiểu Quyển lại có tiến triển mới.

Đến chiều, điện thoại của Tiểu Quyển nhận được một tin nhắn không rõ người gửi. 

【Xin hỏi cô là Hạ Tiểu Quyển đúng không? Buổi sáng chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng. Không biết cô có thời gian rảnh, có thể đến bên ngoài bãi đỗ xe một lần được không?】

Tiểu Quyển nghĩ thầm: Nữ chính câu chuyện cẩu huyết tìm tới cửa. Thế nhưng đây là ai? Thật thần thông quảng đại, thế mà có thể lấy được số điện thoại di động của cô.

Người bình thường không phải là đối thủ của Tiểu Quyển, Tiểu Quyển không hề lo lắng, một mình tìm cơ hội lặng lẽ chạy ra bên ngoài.

Vừa đến bên ngoài bãi đỗ xe, Tiểu Quyển đã thấy ngay chiếc xe Maybach quen thuộc của buổi trưa. Tiểu Quyển mới đi gần, lái xe Maybach đã xuống xe, đi ra đằng sau mở cửa xe. Một nữ nhân từ ghế sau xe bước xuống, chính là người gặp ở quán trà lúc giữa trưa. Cô ấy bước nhanh tới chào đón, đi đến trước mặt Tiểu Quyển, nhưng hình như có hơi do dự, nửa ngày mới mở miệng, giọng điệu có chút ngập ngừng.

“Xin hỏi cô là Tiểu Quyển đúng không?”

“Xin hỏi” khách khí và “Tiểu Quyển” thân mật lại đặt chung một chỗ, thật có hơi kỳ quái.

Tiểu Quyển cảnh giác hỏi, “Xin hỏi cô là?”

Lúc này người phụ nữ như mới nhớ tới, lấy kính râm trên mặt xuống.

Tiểu Quyển lập tức liền biết câu chuyện cẩu huyết của mình đã hoàn toàn sai.

Người phụ nữ hơi lớn tuổi một chút, mặc dù bảo dưỡng tốt, dáng người và làn da đều ở trạng thái rất tốt, nhưng con mắt không thể dối lừa người. Đó là một đôi mắt từng trải rất nhiều. Càng quan trọng hơn là, người phụ nữ này rất giống Kỷ Hằng. Khuôn mặt giống nhau, con mắt giống nhau, chỉ là nhiều hơn mấy phần xinh đẹp, ít hơn mấy phần sức sống so với Kỷ Hằng.

“Chị là…… chị của Kỷ Hằng sao?” Tiểu Quyển hỏi.

Người phụ nữ hơi cười, “Tiểu Quyển thật biết nói chuyện, ta là mẹ của Kỷ Hằng.”

Tiểu Quyển nhìn bà ấy, thực sự không có cách nào hỏi thành lời, chỉ có thể âm thầm tự hỏi trong lòng: Cho nên đây là mẹ của Kỷ Hằng ở tiên giới hay là mẹ anh ta ở nhân gian? Cho dù là cái nào, cô đều chưa từng nghe Kỷ Hằng nhắc qua.

Kỷ Hằng là con trai của Bạch Hổ vương, người người đều nói anh là do Bạch Hổ vương nuôi lớn, từ khi còn bé, mẹ anh đã bỏ đi theo người khác. Còn về phần cha mẹ ở nhân gian, lần trước có nghe anh đề cập qua, cũng chỉ nói là có một người cha lang thang đây đó, từ nhỏ đến lớn cũng chưa gặp được mấy lần. Làm sao đột nhiên là xuất hiện một người mẹ thế này? 

Nhưng mà lại không giống như giả tạo, bởi vì dáng dấp đẹp mắt như vậy, thực sự rất hiếm gặp. 

“Tiểu Quyển, lần trước lúc con và Tiểu Hằng kết hôn, đúng lúc mẹ có việc, không thể tới. Lần này có việc đi ngang qua đây nên muốn đến xem các con một chút.” 

Tiểu Quyển nghĩ thầm, nghe giống như đây là người mẹ ở nhân gian của Kỷ Hằng. Người mẹ này rất mạnh mẽ đấy, con trai kết hôn cũng không tới, tình cờ đi ngang qua nên mới tới nhìn một chút?

Mẹ Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển từ trên xuống dưới một lần, “Thật tốt, đều đã lớn như vậy. Lần trước mẹ gặp con, con vẫn là đứa bé nhỏ. Hai đứa thế nào?” Ngừng một lát, mới lại hỏi, “Tiểu Hằng gần đây có khỏe không?”

Tiểu Quyển bỗng sáng tỏ, đây mới là vấn đề chân chính mà bà ấy muốn hỏi.

Tiểu Quyển đáp: “Kỷ Hằng gần đây rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon ạ!” 

Xử người cũng đặc biệt trôi chảy, có thể thấy được cả thể xác và tinh thần của anh ta đều rất khỏe mạnh.

Mẹ Kỷ Hằng gật đầu, “Tiểu Quyển, bây giờ con có rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ để tâm sự, cũng không thể cứ đứng mãi chỗ này được.” 

Hai người đã đứng ở bãi đỗ xe cả nửa ngày. Mặc dù Tiểu Quyển tin đến bảy, tám phần đây là mẹ Kỷ Hằng, nhưng mà dù sao cũng không rõ nội tình bên trong. Vì thế, cô lấy điện thoại di động ra, “Con có rảnh, nhưng mà con phải hỏi đạo diễn trước.” 

Tiểu Quyển trực tiếp gửi tin nhắn cho Kỷ Hằng:【Mẹ anh tới, đang ở bên ngoài bãi đỗ xe với tôi. Bà ấy muốn hẹn tôi tìm một chỗ nói chuyện phiếm.】

Chỉ trong chốc lát, cô đã nhận được tin nhắn lời ít mà ý nhiều của Kỷ Hằng:【Đừng nhúc nhích, chờ tôi.】

Tiểu Quyển áy náy, nói với mẹ Kỷ Hằng, “Chờ một chút ạ.” 

Mẹ Kỷ Hằng bảo tài xế lấy túi xách trong xe ra, rồi lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi xách đưa cho Tiểu Quyển. 

“Lần trước hai đứa kết hôn, mẹ không thể tới. Đây vốn là quà gặp mặt cho con.”

Kỷ Hằng không có ở đây, Tiểu Quyển cũng không muốn nhận cái này, nhưng mẹ Kỷ Hằng lại cứng rắn nhét vào tay Tiểu Quyển. Thế là hai người cứ đẩy tới đẩy lui.

Bỗng nhiên có người giữ chặt cánh tay Tiểu Quyển, kéo cô về phía mình.

Tiểu Quyển quay đầu nhìn, thì thấy Kỷ Hằng đang xanh mặt, đứng phía sau cô.

Anh tới rất nhanh, trên người vẫn còn mặc đồ của Vệ Tuyên trong phim, ngay cả áo khoác cũng không mặc nên đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người qua đường. 

Kỷ Hằng lấy cái hộp nhỏ trong tay Tiểu Quyển, ném vào trong ngực của mẹ anh, không nói lời nào, kéo Tiểu Quyển rời đi. 

Kỳ quái chính là, mẹ Kỷ Hằng cũng không lên tiếng, tùy ý để anh kéo Tiểu Quyển đi.

Anh sải bước, Tiểu Quyển bị anh kéo tay, cô phải chạy chậm theo sát anh, nhịn không được mà quay đầu nhìn mẹ Kỷ Hằng. Bà ấy lẻ loi đứng chỗ đó, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Kỷ Hằng, không nhúc nhích. 

“Mẹ anh sao?” 

Sau khi trở lại phim trường, Tiểu Quyển hỏi.

Kỷ Hằng ngồi xuống ghế, ừ một tiếng.

“Là mẹ anh ở nhân gian hay mẹ ở tiên giới?” 

“Tiên giới.” Kỷ Hằng đáp ngắn gọn.

Thì ra là Vương phi của tộc Bạch Hổ, năm xưa đã bỏ trốn cùng với người ta. Khi Kỷ Hằng còn nhỏ, bà ấy đã mặc kệ anh, cùng người khác bỏ đi, khó trách khi nãy sắc mặt của anh không tốt như vậy.

Ở đây còn nhiều người, Tiểu Quyển không tiện hỏi nữa, xích ghế lại gần bên cạnh anh, trấn an kéo tay anh đặt lên đùi mình. 

Tay của anh lạnh buốt, khác hẳn trước đây.

Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển, sắc mặt hoà hoãn một chút, dùng cả hai tay bao lấy tay của Tiểu Quyển, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, cúi đầu, đặt tay cô lên trán mình.

Đây là một tư thế bất lực giống như đang cầu nguyện.

Tiểu Quyển nhịn không được mà đưa cánh tay đang rảnh của mình vòng ra sau lưng anh. Anh nghiêng người, cũng không ngẩng đầu lên, giống như một con mèo lớn hơn bao giờ hết.

Qua rất lâu sau, tay của anh mới ấm lại một lần nữa, hiện trường cũng bố trí xong đèn và máy móc, đạo diễn Viên đang gọi Kỷ Hằng. 

Kỷ Hằng ngẩng đầu, đôi mắt sáng, trong nhìn Tiểu Quyển, kéo tay Tiểu Quyển hôn một cái rồi mới đứng dậy đến chỗ quay phim.

*

Ban đêm, khi trở lại khách sạn, Kỷ Hằng đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, nhìn không ra điểm khác thường gì cả.

Tiểu Quyển rửa mặt xong, ngồi trên giường, lấy kịch bản ra lật từng tờ. 

Kỷ Hằng nhìn thoáng qua: “Không yên lòng à, nghĩ gì thế?”

Tiểu Quyển đáp: “Đang suy nghĩ cảnh quay ngày mai.”

Kỷ Hằng tới, cúi người chống tay trên giường, nghiêm túc quan sát Tiểu Quyển một hồi, “Nói dối.”

Tiểu Quyển do dự một chút, quyết định nói thật, “Tôi đang nghĩ, nếu như lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi cũng ném tôi đi, sau khi lớn lên lại chạy về tìm tôi thì tôi cũng không để ý tới bà ấy.”

Tiểu Quyển lại nhớ tới con tiểu Bạch Hổ lông tơ trên ngọn núi phủ đầy tuyết năm đó. Một con hổ nhỏ xinh xắn như vậy, làm sao mà bỏ được.

Kỷ Hằng thở ra một hơi thật dài, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Quyển. 

“Anh còn tưởng rằng em sẽ khuyên anh. Những năm này, không biết có bao nhiêu người khuyên anh, nói là bà ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình.”

Kỷ Hằng tựa vào đầu giường, tự nhiên kéo tay Tiểu Quyển đặt vào trong lòng bàn tay mình, chơi đùa đầu ngón tay của cô. 

“Khi đó anh còn nhỏ, ngày nào bà ấy cũng cãi nhau với cha anh, tranh cãi không ngừng. Nguyên nhân cãi nhau, cơ bản là cũng vì anh.” Kỷ Hằng nói.

“Anh là con trai trưởng của Bạch Hổ vương, là người thừa kế tương lai. Thế nhưng anh đã được mấy tuổi, nhưng không biết nói chuyện, cũng không biết biến thành người. Không biết vì sao, so với người khác, anh học cái gì cũng chậm hơn.”

“Cha anh chịu không được con trai của ông ấy không ưu tú. Nhưng ông ấy quá bận, cơ bản không nhìn thấy bóng người, anh lại còn quá nhỏ, mời người khác dạy cũng không được, cho nên mẹ đã dạy anh. Cha anh lại cảm thấy, tất cả là do mẹ anh không biết dạy, không dạy được, bà ấy không hoàn thành trách nhiệm bồi dưỡng người kế nhiệm tương lai của tộc Bạch Hổ. Chỉ cần ông ấy xuất hiện thì nhất định sẽ chỉ trích mẹ anh.” 

“Mẹ anh là người hiền hoà, lúc đầu chỉ biết khóc, sau đó thì học giống ông ấy, đối chọi gay gắt với ông ấy. Hai người ầm ĩ nhiều năm, cuối cùng đã không còn nói chuyện bình thường được nữa.”

“Anh còn nhớ rõ, có một ngày, cha anh không có ở đó. Mẹ dẫn anh ra ngoài hoàng cung chơi. Bình thường bà ấy rất thận trọng, chỉ sợ làm sai chuyện, nhưng mà ngày đó lại rất không bình thường. Anh muốn ăn cái gì bà ấy đều mua cho anh, sẽ không nói những thứ kia bẩn, ăn vào sẽ đau bụng. Anh muốn chơi gì cũng được, bình thường không giống như thế, rất sợ anh bị ngã.” 

“Anh đã trải qua một ngày vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Trước khi đi ngủ, bà ấy còn ở bên cạnh giường anh, hát cho anh nghe. Thế nhưng, nửa đêm hôm đó thức dậy, thì phát hiện bà ấy đã không còn ở đó nữa.”

Kỷ Hằng nắm chặt nhỏ quyển tay, cúi đầu nhìn chằm chằm móng tay cô, giống như trên móng tay có vẽ hoa vậy.

“Anh tìm khắp trong vương cung, nhưng cũng không tìm được, anh làm tất cả mọi người thức dậy, ai cũng không ngăn được anh. Anh vừa khóc vừa gọi, không biết làm sao lại biến thành hình người, anh lớn tiếng gọi ‘mẹ!’”.

Kỷ Hằng tự giễu cười cười, “Rốt cuộc anh cũng học nói chuyện được.”

“Từ đó về sau, cha anh vô cùng hài lòng với anh. Cái gì anh cũng đều có thể làm tốt nhất. So với bất kỳ người nào, anh đều ưu tú hơn, không ai có thể đuổi kịp anh. Tất cả bọn họ đều nói, tộc Bạch Hổ có một người thừa kế như anh là cả nước được may mắn.” 

Kỷ Hằng lại cười một chút, thấp giọng lặp lại, “Cả nước may mắn.”

Anh cười, nhưng trong mắt, nửa ý cười cũng không có. 

“Đó là ngày khổ sở nhất trong cuộc đời anh.” Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc sửa lại, “Không đúng, là ngày khổ sở thứ hai. Anh không hận mẹ anh vì đã bỏ đi, vì anh hiểu, vì sao bà ấy lại bỏ đi. Cho dù bà ấy muốn đi, vì sao lại không mang anh theo.” 

Anh đang ngồi đó, cao lớn và mạnh mẽ, nhưng cái mà Tiểu Quyển nhìn thấy lại là một con tiểu Bạch Hổ kêu khóc trong vương cung trống trải. 

Tiểu Quyển lặng lẽ dịch sát lại gần bên anh, dán sát lại gần cánh tay anh.

Kỷ Hằng nghiêng đầu nhìn Tiểu Quyển, “Thương cảm cho anh?”

Anh duỗi một cánh tay ra, ôm cô vào trong ngực. Động tác này anh làm vô cùng quen thuộc, trong trí nhớ của Tiểu Quyển, cô đã nhìn thấy anh hay làm như vậy khi cô mơ hồ.

Kỷ Hằng cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái. Khó có dịp, Tiểu Quyển không né tránh. 

Kỷ Hằng đột nhiên thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng của mình.

“Hạ Tiểu Quyển, em có ngốc hay không? Sau này đừng có để đàn ông lừa gạt. Đây là thủ đoạn cơ bản nhất, nói một chút chuyện xưa đau thương để có được cảm thông, đồng tình của em. Đàn ông cặn bã đều lừa gạt con gái lên giường bằng thủ đoạn này đó. Nhìn đi, anh hôn em, em đã không phản kháng.”

Tiểu Quyển không nói chuyện.

Anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Tiểu Quyển đã thâm nhập được vào sâu bên trong lớp ngụy trang của anh, chắc chắn có thể phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ thực sự của anh.

Tiểu Quyển vẫn tựa vào ngực anh như cũ, trở tay ôm lấy cánh tay anh, “Cho anh mượn ôm một lúc. Nếu anh định lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi của tôi, anh lập tức chuẩn bị chết đi.”

Kỷ Hằng im lặng. Anh ôm Tiểu Quyển, ở nơi Tiểu Quyển không nhìn thấy được, cúi đầu thật thấp, chôn sâu vào cổ cô, nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Quyển lập tức xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment