Khoáng Dã Như Phong

Chương 10



Sau khi thi giữa kỳ, trường cho nghỉ vài ngày, khi học trở lại cũng là lúc bắt đầu tổ chức đại hội thể thao.
Từ giữa học kỳ đến giờ, độ nổi tiếng của Trần Khoáng đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí còn có người nghe ngóng được cậu là học trò của nhiếp ảnh gia nổi tiếng Thẩm Nghĩa Uyên.

Vì quá giỏi giang, Trần Khoáng lúc ấy gần như đã trở thành một sự tồn tại hoàn hảo trong mắt các bạn học.

Không biết thế nào lời này lại truyền đến tai hiệu trưởng nhà trường, hơn nữa hiệu trưởng lại là bạn cũ của ba Trần Khoáng, thế nên nhân cơ hội này bắt Trần Khoáng làm việc không công, phụ trách chụp ảnh trong đại hội thể thao, lúc đó ảnh chụp sẽ được đăng công khai lên tài khoản của trường.
Mặc dù không phải là người rảnh về nhiếp ảnh, nhưng làm vậy thật ra chỉ muốn xem cậu có thần thánh như trong lời đồn không.
Đại hội thể thao năm nay đã phá bỏ lời nguyền "Mỗi khi tới đại hội thể thao trời sẽ mưa", hôm đó là một ngày nắng rất đẹp.
Thí sinh dự thi có thể không cần mặc đồng phục, nhìn từ khán đài xuống, dưới sân màu sắc gì cũng có.

Hứa Kiều cầm cuốn tiểu thuyết ngồi trên khán đài, tay cứ lật hai trang giấy rồi lại nhìn lên, lật đến trang 36 rốt cuộc cùng tìm thấy người bản thân muốn thấy.

Hôm nay Trần Khoáng mặc một bộ đồ màu đen, vì quá nắng nên cậu đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống rất thấp.
Nhưng Hứa Kiều chỉ cần lướt mắt qua liền nhận ra cậu.
Buổi sáng cậu không thi đấu, lúc này đang cầm camera đi xung quanh sân.
Giữa trưa, bốn người ăn cơm cùng nhau, vì buổi chiều Trần Khoáng sẽ tham gia chạy 1500m nên Lữ Triết muốn đến cổ vũ cho cậu.

Vì biết được thể lực của cậu, nên cậu ta rất tin tưởng vào khả năng của Trần Khoáng, rất có lòng tin cậu sẽ giành được vị trí thứ nhất.

Ăn cơm xong, trên sân người đã vơi hơn phân nửa, phần lớn là về lớp nghỉ trưa.
Ngủ trưa dậy, Ngô Phán Phán với Lữ Triết không biết đã đi đâu.

Vừa lúc cần phải đến sân, Hứa Kiều cuối cùng đã đi cùng với Trần Khoáng.
Đi được nửa đường Trần Khoáng mới sực nhớ ra mình còn có nhiệm vụ chụp lại ảnh, không khỏi dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm camera trước ngực, suy nghĩ gì đó.

"Chuyện gì vậy?" Hứa Kiều hỏi
Trần Khoáng nhìn ánh mắt hoang mang của cô, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
"Hứa Kiều."
"Hả?"
" Cậu có thể giúp tôi việc này không?" Trần Khoáng tháo máy ảnh xuống, nói: " Đợi lát nữa tôi thi đấu, có cậu thể giúp tôi chụp vài tấm ảnh không, chụp hướng về phía đường đua là được."
Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ Hứa Kiều đã vội gật đầu:" Được."
" Nhưng tôi không biết dùng thế nào." Vẻ mặt cô không biết làm sao.
"Tôi chỉ cậu." Trần Khoáng bước lên, đứng cạnh Hứa Kiều, sau đó cúi người đưa camera đến trước mặt cô.
Hứa Kiều thuận thế nhận lấy.
" Đây là điều chỉnh ống kính, còn đây là cảm biến máy ảnh, dùng chế độ lấy nét tự động là được..."
Buổi trưa nắng chói chang, hai người đứng dưới bóng cây, rõ ràng đã qua đầu đông, nhưng Hứa Kiều lại cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên.

Mỗi lần Trần Khoáng giới thiệu đến chức năng nào, đều cúi người dùng ngón tay chỉ vào.
Mà Hứa Kiều lại không thể buông tay, khoảng cách quá gần không trách được đụng chạm thân thể.

Cho dù cô cố gắng tập trung thế nào, cùng không thể xem như không có người đang đứng gần mình.
Cùng may là trí nhớ cô khá tốt, cuối cùng cũng nhớ hết tất cả mọi thứ Trần Khoảng chỉ.
Sau đó Trần Khoáng vội đi điểm danh, Hứa Kiều một mình bước đến điểm xuất phát của đường đua trước, cuộc thi còn chưa bắt đầu, cô đã đeo camera lên cổ mình để điều chỉnh thử.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu.
Tống Trạch Việt cũng đăng kí chạy 1500m, loa đang phát tên của cậu ta.

Nhưng cậu ta lại không vội đi, vui vẻ đến gần Hứa Kiều hỏi: "Cậu phụ trách việc chụp ảnh à?"
Hứa Kiều không biết tại sao người này luôn tỏ ra thân quen với cô, rõ ràng bản thân mình chỉ mới nói vài câu với cậu ta.

Cô giả vờ như không nghe thấy, lo nhắm ngay đường đua chụp thử một bức ảnh.
"Nhớ chụp tôi đẹp trai một chút." Nói câu này xong, Tống Trạch Việt cuối cùng cũng chịu đi điểm danh.
Đội nam lớp 11 đang chuẩn bị, Hứa Kiều đứng ở bãi cỏ ngay khúc cua của đường đua, nhìn Trần Khoáng đang đứng phía xa.
So với sự háo hức, phấn khách của những người bên cạnh, cậu có vẻ khá bình tĩnh, sau khi cởi mũ vứt sang một bên, lại uể oải ngáp dài.


Tống Trạch Việt cũng ở đội này, cặp với Vương Tạc, ngay tức khắc khán đài bùng nổ.
Khi tiếng súng bắt đầu vang lên, Hứa Kiều bắt đầu chụp.

Kỳ lạ là, chỉ cần Trần Khoáng xuất hiện, camera không thể lấy nét để chụp những người khác.
Kế hoạch chụp ảnh ban đầu hoàn toàn bị gián đoạn, nhưng cô lại không nhận ra điều đó.

Thi đấu được nửa thời gian, khoảng cách giữa các thí sinh trên sân ngày càng được nới rộng.

Trần Khoáng luôn giữ vị trí đầu tiên, Tống Trạch Việt chỉ cách cậu vài mét, sau đó thì khoảng cách ngày càng xa.
Thể lực của Hứa Kiều không quá tốt, điều này khiến cô nghĩ rằng chạy 800m đã là giới hạn của bản thân rồi.

Nhưng bây giờ, Trần Khoáng, người đã chạy hai vòng sân, trên mặt không hề lộ ra vẻ mệt mỏi nào, bộ dáng nhàn nhã kia thậm chí còn khiến người ta tự hỏi liệu cậu đã dùng hết sức chưa.

Trong 100m cuối cùng, Tống Trạch Việt có khuynh hướng muốn vượt mặt cậu.
Hứa Kiều đặt camera xuống, trong lòng không khỏi căng thẳng giùm Trần Khoáng.
Cũng may Trần Khoáng không cho người khác có bất kì cơ hội nào, cuối cùng cũng tăng tốc, thuận lợi về đích.
Trong nháy mắt trên khán đài vang lên tiếng hò reo, Hứa Kiều cong môi giữa bầu không khí bùng nổ lúc này.
Sau trận đấu, Trần Khoáng biến mất một lúc, Hứa Kiều ngồi xếp bằng trên bãi cỏ xem những bức ảnh cô vừa chụp.

Lúc này cô mới phát hiện ra tất cả những bức ảnh mình chụp đều là Trần Khoáng.
Đang suy nghĩ cách cứu vãn tình hình, Tống Trạch Việt đã cầm chai nước bước đến trước mặt cô.
" Chụp thế nào rồi, cho tôi xem đi." Cậu ta đưa tay về phía Hứa Kiều muốn camera.
Đương nhiên là Hứa Kiều tránh dây dưa nhiều với cậu ta, xem như không biết gì đứng dậy chuẩn bị chụp thêm vài tấm ảnh.
Ai ngờ Tống Trạch Việt vươn tay lấy đi camera trong tay cô, mặc kệ cô cố gắng lấy lại, mở camera ra xem.
"Bạn học Hứa Kiều, cậu cũng quá thiên vị rồi đấy, sao lại chụp toàn cậu ta vậy chứ?" Tống Trạch Việt nói với giọng điệu trách móc.
Cậu ta còn phải tham gia thêm hạng mục khác, tiện tay đưa camera cho Hứa Kiều rồi rời đi, lúc rời đi còn nói thêm: "Đừng lúc nào cũng nhìn tôi với thái độ thù địch như vậy, tôi không làm gì cậu đâu."
Hứa Kiều không biết thế nào, nhăn mày, quay lại chỗ vừa nãy, nhanh chóng chụp vài tấm hình.

3 ngày đại hội thể thao trôi qua trong nháy mắt, kết quả của kỳ thì giữa kỳ vừa rồi đã có.
Vị trí đứng nhất vạn năm của Tống Trạch Việt đã bị phá vỡ, mà vị trí ấy trên bảng vàng danh dự lúc này đã đề tên Trần Khoáng.
Toàn thể học sinh khối 11 cuối cùng cũng có thứ hạng của kỳ thi chính thức đầu tiên kể từ khi chọn tổ hợp môn.

Thành tích của Hứa Kiều không thay đổi nhiều so với mọi khi, cô vẫn nằm trong top 50 của lớp.

Chỉ là bài kiểm tra toán lần này cô làm hơi tệ, cho dù nhờ điểm Ngữ văn kéo lên, nhưng điểm thật thì vẫn ở đó.


Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Nghiêm Kha, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.

Càng tệ hơn chính là, thứ ba tuần sau có cuộc họp phụ huynh.
Chân bà ngoại còn chưa khỏi hẳn, không tiện ra ngoài, ba mẹ lại ở xa Thụy Ninh, xem ra cô phải mất một thời gian để giải thích lý do phụ huynh vắng mặt.
Buổi chiều đến nhận bài tập, quả nhiên Hứa Kiều vẫn không tránh được một trận giáo huấn của Nghiêm Kha, chỉ là nội dung của trận giáo huấn lần này khác xa với trong suy nghĩ của cô, không phải về thành tích, mà chính là tính cách của cô.

"Hứa Kiều, em cần phải thay đổi tính cách của mình, cứ thu mình mãi trong vỏ ốc thế này thì chẳng thể phát triển bản thân được đâu, sau này bước chân vào đời, sẽ là người dễ bị quên đi nhất."
Một câu nói thật nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để tổn thương một người.
Nội tâm Hứa Kiều vốn rất nhạy cảm, khi nghe câu nói ấy, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi.
Nghiêm Kha vẫn không nhận ra lời nói của mình không đúng chỗ nào, đang định bồi thêm câu nữa, văn phòng đột nhiên xuất hiện thêm giọng nói khác.
"Trong cuộc đời này, mỗi người chúng ta sẽ gặp gỡ vô số người, bị quên đi là chuyện thường tình, hơn nữa mỗi người đều có cách suy nghĩ, quan điểm khác nhau, có thể phát triển hay không, cũng không thể dựa vào lời nói của người khác mà vội kết luận được."
Trần Khoáng ngồi trên ghế của giáo viên sinh học, thơ ơ nhìn Nghiêm Kha.
Trong nhiều trường hợp, lời nói của giáo viên dường như được ngầm coi là chân lí, bất kể đúng hay sai.

Bởi vậy, có rất ít học sinh dám than trách với những lời nhận xét và giáo dục sai lầm đó.
Trần Khoáng là một ngoại lệ, tuy rằng chuyện này không hề liên quen đến cậu.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Hứa Kiều cảm thấy thật may mắn, may mắn vì có Trần Khoáng bên cạnh, may mắn vì cậu đã thay cô nói lên suy nghĩ.

Càng may mắn hơn, khi bản thân mình đã thích một người như thế.

Nghiêm Kha tức đến mức nói không nên lời, đành phải xua tay nói Hứa Kiều quay về.
Bước ra khỏi văn phòng, Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nước mắt trên hốc mắt rất nhanh đã bị gió thổi khô.

Thời điểm xoay người lại, trùng hợp thế nào Trần Khoáng cũng bước ra.

Thấy đôi mắt đỏ ửng của cô, cậu lập tức quay mặt đi.
"Đừng nghe thầy ấy." Lúc đi ngang qua cô, Trần Khoáng đã nói như vậy với Hứa Kiều.

.


Bình Luận (0)
Comment