Khoảng Trời Phương Nam

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

khoang-troi-phuong-nam-chapter-90-1.jpg

Mùi thơm của vị kẹo chanh len lõi giữa môi răng, nhịp tim vội vã trong ngực Đường Hành cuối cùng cũng trở lại bình thường. Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Đỡ hơn chút nào không?"

Đường Hành gật đầu, cẩn thận gấp lại miệng gói kẹo rồi bỏ vào trong túi.

Anh nói tiếp: "Khó chịu thì nói anh một tiếng."

Đường Hành thấp giọng trả lời: "Ừ......"

Lý Nguyệt Trì không nói gì nữa, quay về đứng lại chỗ cửa sổ, nhưng lần này anh không quay mặt ra ngoài cửa sổ nữa mà khoang tay nhìn Đường Hành.

Đường Hành lại không dám nhìn anh.

Tàu gần đến Vũ Hán, cảm giác lo âu trong cậu cũng dần mãnh liệt hơn, đây giống như là một loại phản ứng của cơ thể —— vì thứ đang chờ đợi cậu phía trước là bóng tối vô hình vô tận, cho nên dù lý trí cậu tự nguyện trở về Vũ Hán, nhưng cơ thể lại kháng cự theo bản năng.

Ký ức ập tới như một lời cảnh cáo: Đừng quay về.

Trên hành lang khu điều trị nội trú của bệnh viện, Phó Lệ Linh chỉ vào Đường Quốc Mộc nằm trên giường bệnh, khóc rống: "Nhìn đi Đường Hành, con xem cậu ta đâm bác con ra nông nỗi gì đây! Con còn ở đó mà nhớ thương nó nữa hả? Con có còn đầu óc không vậy hả?!"

Trong văn phòng của giáo viên cố vấn, hai cô học trò của Đường Quốc Mộc nói: "Quan hệ giữa Điền Tiểu Thấm và Lý Nguyệt Trì đúng là thân thiết thật, đều từ bên sư phạm qua, gia cảnh cũng khó khăn giống nhau...... Với lại Lý Nguyệt Trì ấy, đối xử với tụi mình thì lạnh nhạt chứ với Điền Tiểu Thấm thì dịu dàng lắm nha."

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Quốc Mộc giương đôi mắt vẩn đục nhìn Đường Hành —— vì hắn phải khâu 21 mũi ở bụng nên từng cử động, dù là nhỏ nhất cũng sẽ ảnh hưởng tới vết thương, hắn không thể nói, chỉ có thể viết những hàng chữ xiêu vẹo: Tại bác. Bác không ngờ cậu ấy lại yêu Tiểu Thắm đến vậy, đáng lẽ bác nên từ chối em ấy từ sớm mới đúng.

Còn tôi thì sao? Đường Hành muốn hỏi, tôi thì sao, tôi là cái gì?

Rõ ràng cậu có thể đưa ra rất nhiều bằng chứng —— căn phòng trọ của họ, chữ viết tay của Lý Nguyệt Trì trên sách của cậu, đôi giày vải cậu mua cho Lý Nguyệt Trì, những tin nhắn giữa họ —— tôi thì sao, tôi là cái gì?

Ký ức cuối cùng về Vũ Hán là buổi tối trước ngày cậu bay đến Quý Dương. An Vân đến nhà tìm cậu, cô gầy hẳn đi, tóc cắt ngắn ngủn, trông như một nam sinh viên.

An Vân nói: "Cậu đến Quý Châu làm gì?"

Đường Hành nói: "Mình muốn đến nhà anh ấy nhìn xem."

An Vân im lặng một lát: "Cậu biết nhà cậu ta ở đâu à?"

"Huyện Thạch Giang......"

"Nhìn rồi thì sao nữa? Người nhà cậu ấy cũng có biết cậu đâu."


"Im đi........"

"Đường Hành......" An Vân quay người đi, rồi nghẹn ngào nói, "Cậu từ bỏ đi......"

Từ bỏ cái gì? Từ bỏ để tin vào cái kết luận "Lý Nguyệt Trì vì yêu Điền Tiểu Thấm nên đâm Đường Quốc Mộc" mà họ đặt ra hay sao? Cả thế giới lúc ấy như đang nói với cậu rằng, Lý Nguyệt Trì yêu Điền Tiểu Thấm. Thậm chí, cũng chính miệng Lý Nguyệt Trì nói với Tưởng Á: Tôi thích Đường Hành, nhưng chỉ yêu mình Điền Tiểu Thấm.

Cái cảm giác khi ấy không phải là đau lòng, mà là, Lý Nguyệt Trì cầm dao đâm thẳng vào tim cậu, đâm cho nát tan.

"Kính thưa quý khách, chào mừng quý khách đến với chuyến tàu cao tốc EMC của cục đường sắt Thành Đô! Nhà ga phía trước là ga Vũ Hán, tàu......" Đường Hành chợt bừng tỉnh từ trong hồi ức, đối diện với ánh mắt của Lý Nguyệt Trì.

Lý Nguyệt Trì ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Gặp ác mộng?"

Đường Hành giật giật môi, không nói nổi thành lời. Cậu cảm giác được lưng áo sơ mi mình ướt nhẹp mồ hôi.

Lý Nguyệt Trì nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Tới Vũ Hán rồi......"

Bác gái ngồi bên cạnh tắt ipad, bắt đầu thu dọn túi xách. Nhiều hành khách đứng dậy và đi ra lối đi chính để lấy hành lý. Khoang xe vốn đang yên ắng bỗng trở nên huyên náo.

Lý Nguyệt Trì kéo chiếc vali của Đường Hành qua tới, đưa tay về phía cậu: "Đi được không?"

Đường Hành hít một hơi thật sâu, không nắm tay anh, đứng dậy, ra vẻ thoái mái nói: "Em không sao đâu......"

Tàu chạy càng ngày càng chậm, phong cảnh ngoài cửa sổ từ núi non biến thành thành thị, sắc trời âm u, những tòa nhà cao tầng đều bị bao phủ trong một tầng ánh sáng lờ mờ, ảm đạm.

Cho đến khi con tàu hoàn toàn dừng lại, cửa tàu mở ra, Đường Hành đi theo sau Lý Nguyệt Trì, ra khỏi khoang xe trong sự mơ màng bất định.

Giá rét ập đến.

Dù sao cũng mới là tháng tư, Vũ Hán cách Quý Châu xa hơn về phía bắc. Một cơn gió ùa đến, Đường Hành cảm thấy mồ hôi trên người mình lập tức lạnh đi. Cậu rùng mình một cái, trái tim cũng như run theo, hơi thở gấp gáp hơn. Ba chữ "Ga Vũ Hán" màu xanh lá cây hiện ra trước mắt. Vũ Hán, 6 năm trôi qua mới đặt chân về Vũ Hán nhưng cậu vẫn không ngừng mơ thấy nó...... mà giờ đây, một cảm giác không thực phủ lấp cậu, hình như cậu cũng không thực sự đang trở về Vũ Hán, mà chỉ lại rơi vào một cơn ác mộng rất thật.

Bỗng nhiên, tay bị nắm lấy.

Lý Nguyệt Trì nói: "Lạnh không?"

Đường Hành hoảng hốt nói: "Một chút......"

Lý Nguyệt Trì cởi áo khoác phủ lên người Đường Hành, cột hai tay áo trước ngực cậu. Sau đó lại nắm lấy tay Đường Hành, hỏi: "Có ngại không?"

Bàn tay anh rất ấm, Đường Hành hơi tỉnh táo lại: "Ngại cái gì?"


Lý Nguyệt Trì không đáp, nhéo lòng bàn tay Đường Hành một cái.

"..." Đường Hành cúi đầu, nhìn đôi tay họ đang nắm chặt, thấp giọng nói: "Không ngại......"

Lý Nguyệt Trì nói: "Vậy đi thôi......"

Sau đó, một tay anh kéo vali, tay còn lại nắm lấy tay Đường Hành, nhấc chân đi về phía trước. Người qua kẻ lại trong ga, thỉnh thoảng sẽ có người liếc mắt nhìn họ, ánh mắt hoặc tò mò, hoặc kinh ngạc. Đường Hành mặc kệ, Lý Nguyệt Trì cũng giống như không nhìn thấy.

Lý Nguyệt Trì vẫn nắm tay cậu cho tới khi đi đến tuyến tàu điện ngầm số 4.

Đường Hành nhìn sơ đồ giao thông trên cổng ga tàu, ngơ ngác nói: "Vũ Hán thay đổi nhiều thật."

"Ừ, đây là lần đầu tiên anh tới ga Vũ Hán......" Lý Nguyệt Trì cười cười, "Hồi trước toàn đi ga tàu lửa Võ Xương."

"Ngoài ga tàu hỏa không có xe ôm đứng."

"Cũng không có xe grab đậu chật kín dành khách."

Có hai cô gái nhỏ đứng kế bên nhìn bọn họ như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Đường Hành cúi đầu, gọi anh một tiếng: "Lý Nguyệt Trì......"

"Sao?"

"Em có thể sẽ...... hơi không được bình thường. Anh đừng sợ......"

"Em mới là người đừng sợ......" Lý Nguyệt Trì nói, "Có anh ở đây......"

Đường Hành đã đặt phòng khách sạn trước đó ở phố Hàn. Phố Hàn cũng khác xưa rất nhiều, đường xá được mở rộng và tráng nhựa phẳng phiu, đèn đường cũng như sáng hơn trước. Trời đã tối, từng dãy nhà cao tầng sáng trưng rực rỡ, cách đó không xa là một màn hình LED khổng lồ đang chiếu các người mẫu ảnh.

Cứ như phố Hán bây giờ và phố Hán năm 2011 là hai thế giới tách biệt. Không còn những góc đường tối tăm, không còn hình ảnh của một người con trai bị đám côn đồ vay nặng lãi bao vây.

Đường Hành bừng tỉnh nói: "Anh có còn nhớ......"

"Còn nhớ......"

"..."

"Lúc ấy anh bị họ đuổi theo đánh, đụng phải em và Tưởng Á."


"Là em thấy anh."

"Ừ, sau đó em xông tới...... lúc ấy anh nghĩ là, thôi tiêu rồi."

"Vì sao?"

"Em không giống như một người biết đánh nhau......" Lý Nguyệt Trì cười cười, ánh mắt mềm đi, "Có phải hôm ấy vẫn chưa cảm ơn em đàng hoàng đúng không?"

"Đúng vậy. Anh chỉ lo từ chối em."

"Khi đó cần tiền quá, mà cô Triệu bệnh lại càng nặng......" Lý Nguyệt Trì tạm dừng một lát, "Giờ bù cho em vậy."

"Sao cơ?"

"Đợi ở đây chút......"

Nói xong anh bước về phía trước...... đến một tiệm trà sửa nhỏ có biển hiệu màu xanh lá. Lúc này phố đã lên đèn, xe cộ nườm nượp, may mà bên kia đường có Hey Tea và mọi người đều đang đứng xếp hàng ở bên đó, tiệm bên đây vắng vẻ hơn.

Lý Nguyệt Trì xách theo hai ly trà sữa trở về. Anh mặc một chiếc áo len cũ bên trong chiếc áo khoác, chắc là do mẹ anh tự tay đan, đường viên cổ áo không đều, vai hơi rộng, trông anh như một cậu sinh viên vượt khó, anh nói với Đường Hành: "Không biết em có thích ăn trân châu không...... Ly này có chân trâu, ly này thì không."

Đường Hành cầm ly có trân châu.

Chậm rãi nuốt vào ngụm trà sữa ấm, toàn thân cũng nóng dần lên.

Lý Nguyệt Trì hút mấy cái đã cạn ly rồi ném nó vào thùng rác, sau đó lại cầm tay Đường Hành đi tiếp. Đến khách sạn, làm check in. Phòng Đường Hành đặt là phòng đơn, giường đôi.

Ánh mắt của lễ tân đầy ẩn ý, nói: "Thưa anh, em xin xác nhận lại là phòng anh đặt là phòng đơn, giường đôi ạ."

"Tôi biết......" Lý Nguyệt Trì đứng bên cạnh, Đường Hành chột dạ giải thích, "Lúc đặt phòng tôi không biết sẽ có thêm một người nữa."

"Vậy anh có muốn đặt thêm một phòng không ạ? Bên em vẫn còn phòng trống, hơn nữa anh là khách VIP nên sẽ được chiết khẩu 30% ạ......"

"Không cần......" Lý Nguyệt Trì nhàn nhạt nói, "Chúng tôi ở một phòng."

"Vâng thưa anh......"

Phòng ở tầng 12, có thể ngắm cảnh đêm của sông Chu và phố Hàn. Đường Hành nhìn thấy hai tấm biển ghi "Vũ Hán" màu đỏ tươi trên nóc những tòa nhà cao tầng ở phía xa.

Đường Hành nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, trong nháy mắt cảm thấy mình vẫn đang mắc kẹt trong cơn mơ.

Lý Nguyệt Trì đứng phía sau cậu: "Tối nay muốn ăn gì, anh đi mua......"

"Muốn ăn mì trộn khô nóng......"

"Ừ, còn gì nữa?"


"Và rượu gạo......"

Lý Nguyệt Trì im lặng.

Đường Hành xoay người, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Lý Nguyệt Trì rũ mắt: "Em chắc là...... muốn uống rượu gạo chứ?"

"6 năm nay không uống......" Đường Hành nói, "Cũng không mua ở đâu."

"Lúc ấy, anh chỉ có thể làm như thế...... xin lỗi em. Anh nghĩ em sẽ không bao giờ muốn uống nó nữa."

"Anh đang nói gì vậy?"

Thần sắc Lý Nguyệt Trì cứng đờ, sau đó anh chậm chạp ngẩng mặt lên, vẻ mặt rất khó coi.

"Em còn nhớ không?" hai tay Lý Nguyệt Trì giữ lấy bả vai Đường Hành, "Ngày anh đâm...... Đường Quốc Mộc, anh cho em uống rượu gạo, có bỏ thuốc bên trong, cho nên em ngủ rất say."

Đường Hành khẽ run, nói: "Anh đừng đùa......"

Lý Nguyệt Trì nhíu mày: "Không đùa......"

"Em ngủ say? Sao mà em ngủ say được chứ!" Đường Hành bỗng nhiên mất kiểm soát, lớn tiếng nói, "Em nhìn anh đi! Em không biết vì sao em không thể động đậy được. Em kêu anh đừng đi, nhưng anh không đoái hoài gì tới em, em chỉ có thể nhìn anh bước đi ——"

Còn chưa nói hết câu, chính bản thân cậu cũng sững sờ.

Đúng vậy, nếu cậu nhớ không lầm, đúng là cậu nhìn thấy Lý Nguyệt Trì đi —— vậy sao cậu không thể cử động được?

Vì sao cậu không thể ngăn anh lại?

Cậu không nhớ mình bị trói chặt chân tay.

Đường Hành mở to hai mắt, rồi đột nhiên ngã ngồi xuống giường.

"Có thể em nhớ nhầm......" Đường Hành cúi đầu, sợ hãi nói, "Chắc là em nhớ nhầm thật rồi...... Em vẫn luôn cảm thấy, em nhìn anh rời đi, suýt chút nữa, chỉ một chút xíu nữa là em có thể giữ anh lại...... Sau đó hai đứa mình sẽ không phải chia xa."

Giọng nói Lý Nguyệt Trì vang lên trên đỉnh đầu cậu, vô cùng bình tĩnh: "Đây là triệu chứng bệnh BPD, đúng không?"

"Ừ......" Đường Hành nở nụ cười cứng nhắc, "Rất giống bệnh Alzheimer phải không."

Lý Nguyệt Trì không lên tiếng.

Vài giây sau, anh bỗng nhiên ôm chặt lấy Đường Hành, dùng sức rất mạnh như muốn nhúng chìm cậu vào trong cơ thể mình.

Đường Hành nghe anh nói: "Anh xin lỗi......"

- ------ HẾT------

Bình Luận (0)
Comment