Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Chương 3

& Hellen

Bất tri bất giác, mấy tháng đã trôi qua.

Một buổi sớm cuối tuần, tôi vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Vu Mục trên giường, tìm dưới sô pha gầm giường cả buổi cũng không thấy anh ta đâu, thầm nhủ: “Vu Mục này không biết sáng sớm đã chạy đi đâu chơi rồi?”

Không có nhà thì không có nhà, việc nhà cũng không thể không làm. Đến lúc tôi ôm quần áo từ trong máy giặt ra ban công thì sững cả người. Cái tên Vu Mục kia đang hóa thành rắn quấn trên cây phơi đồ ngủ khò khò! Trời ơi, tôi ở trên lầu hai đó, nếu có ai ở dưới đi ngang qua thấy thì phải làm sao. Vừa vội vừa tức, tôi túm lấy cái đuôi của Vu Mục đang đung đưa trong không trung dùng sức kéo xuống: “Vu Mục, anh xuống ngay cho tôi!”

“Chào buổi sáng.” Vu Mục rơi xuống một cái liền biến thành người, vừa dụi dụi mắt một cách biếng nhác vừa chào hỏi – nhân đây nói một chút, chứng kiến một con rắn biến thành hình người thực sự vẫn có chút đáng sợ, cho dù đây không phải lần đầu tiên tôi thấy.

“Đi vào!” Không để cho Vu Mục nói gì thêm, tôi đẩy anh ta lên sô pha trong phòng khách rồi ném qua một cái mềm cho anh ta che đậy cơ thể không một tấc vải. “Anh đang làm gì vậy? Muốn để mọi người chung quanh biết chỗ này có một con động vật hoang dã ư?”

“Không phải…” Vu Mục lại ngáp một cái.

“Vậy là anh thực sự muốn dọa tôi? Tôi trêu chọc anh à? Mà anh cứ hành hạ tôi như vậy?!” Tôi hai tay chống nạnh cứ như người cha đang giáo huấn đứa con bướng bỉnh.

“Không phải vậy, bởi vì trời rất lạnh, vừa lúc ánh mặt trời bên kia lại tốt, nên anh muốn ra ngoài phơi nắng.” Vu Mục giải thích một cách bất đắc dĩ.

Tôi đột nhiên ý thức được dù đạo hạnh cao đến cỡ nào thì Vu Mục vẫn là một con rắn. Lúc này trời đã cuối thu, ở chỗ chúng tôi phải đợi tới giữa tháng 11 thì thành phố mới mở hệ thống sưởi, nhưng thời tiết hiện giờ quả thật đã khiến người ta không chịu được.

“Vậy thì anh phải nói chứ, tôi sẽ tìm cho anh tấm chăn dày, vẫn tốt hơn so với việc anh nằm bò ra ngoài kia hù dọa người ta!” Kỳ thật tôi cũng có chút tự trách bản thân lại xem nhẹ vấn đề quan trọng như vậy.

“Anh là động vật biến nhiệt, có chăn dày cũng vô dụng thôi.” Vu Mục bắt chéo chân, rót một tách trà nóng cho mình, tình cảnh này thật giống với một vị lãnh đạo đang giáo huấn cấp dưới làm sai. “Vốn nghĩ muốn chui vào trong ổ chăn của em sưởi ấm, nhưng em ngủ rất xấu, liên tục đạp anh ra.”

Anh ta vừa nói như vậy tôi liền nhớ đến tối hôm qua quả thực có cảm giác được thứ gì đó lành lạnh cứ dán sát vào người mình.

“Vậy thế này đi, tối nay tôi sẽ chuẩn bị cho anh một túi nước ấm anh thử xem có dễ chịu hơn không.” Tôi trầm ngâm một lát. “Trải luôn cả tấm lót điện cho anh nằm.” Ngủ cùng nhau mỗi ngày, tôi cũng không muốn bị một con rắn lây bệnh cảm mạo.

Hơn 10 giờ đêm Vu Mục bắt đầu ủ rũ, dùng sức cọ cọ lên người tôi. Tôi biết anh ta hẳn là lạnh không chịu nổi rồi, thế nên tôi vỗ vỗ anh ta, nói. “Rửa mặt đi rồi ngủ.” Vu Mục ngoan ngoãn gật đầu, vịn tường lết vào nhà vệ sinh, nhìn bóng dáng lảo đảo của anh ấy mà tôi buồn cười: nhuyễn đến vậy rồi sao?

… Đúng rồi, hiện tại nếu tấn công anh ta thì chắc chắn sẽ thành công, ha ha…

Đang lúc suy tính như thế thì Vu Mục tứ chi chạm đất, biến thành rắn trườn vào nhà vệ sinh. Đệch, không được chơi rồi, tôi vừa nhặt quần áo anh ta vứt lại vừa oán hận bĩu môi, chẳng lẽ tên này có năng lực đoán trước nguy hiểm?!

Tôi trải tấm lót điện lên giường thỏa đáng xong xoay người vào bếp đun nước sôi. Khi đem túi nước ấm trở lại phòng ngủ thì thấy Vu Mục đã mặc đồ ngủ đứng ngẩn ngơ ở bên giường.

“Anh sao thế?” Tôi đem túi nước ấm dúi vào trong ngực anh ta. “Còn không mau nằm lên đó? Anh không phải lạnh đến chịu không nổi rồi sao?”

“Em xác định cứ như vầy là được?” Vu Mục bày ra vẻ mặt thất vọng, “Em không muốn bỏ anh vào trong áo ngủ cùng sao? Trong sách không phải viết như vậy ư?” Nói xong anh ta tiến sát lại động tay muốn cởi cúc áo tôi.

Cái thằng này, vừa có được túi nước ấm là bắt đầu táy máy. “Anh nghĩ cái gì vậy! Tấm lót điện có tác dụng hơn tôi nhiều!” Đẩy tay Vu Mục ra, tôi không nói thêm gì ấn anh ta xuống giường, lấy chăn dày bọc anh ta lại. Bỏ vào trong áo ngủ? Mệt anh ta còn nghĩ ra được. Trong sách nói là rắn nhỏ, không phải là một con rắn lớn năm sáu mét lúc biến thành người thì cao 1m9 như anh.

Từ trong chăn truyền ra tiếng oán giận của Vu Mục. “Cùng là rắn, sao lại đối xử khác biệt như thế…”

Cả một đêm tôi lo lắng Vu Mục ngủ không thoải mái, sáng sởm tỉnh dậy liền thấy chăn bông bên người u lên một đống, tò mò mở ra một góc chăn – cái tên này nói tôi ngủ vô cùng xấu, tôi muốn xem anh ta ngủ như nào.

Vừa nhìn thấy quả thật giật mình không nhỏ, chỉ thấy một con rắn lớn nằm trên tấm lót điện, cái đầu cực lớn gối lên túi nước ấm, vẻ mặt cười tủm tỉm cho thấy đang ngủ rất say mê.

Rình coi quả nhiên là thói quen không tốt, nếu không phải tôi đã được rèn luyện nhiều thì nhất định sẽ bị anh ta hù chết. Tôi thở dài chỉnh lại chăn cho Vu Mục rồi trở mình ngủ tiếp.

Khi tôi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Vu Mục ngủ ở bên cạnh đã trở về hình người, hiện tại đang nằm nghiêng chống đầu nhìn tôi: “Chào buổi sáng, Thu Đông. Anh đang định hôn em thì em tỉnh, em nói đây có phải là thần giao cách cảm không?”

“Xàm xí, mấy thứ tình tiết nhảm nhí này anh giữ lại mà viết tiểu thuyết đi!” Duỗi tay duỗi người, tôi bò dậy khỏi giường đi tắm rửa. A, buổi sáng cuối thu quả thật là lạnh quá đi. Tôi run lập cập mở vòi nước, kiên nhẫn chờ đợi cho nước ấm dần lên.

Vu Mục lén lút tiến vào, vòng cánh tay thon dài qua eo tôi, dán sát thân thể hai người với nhau: “Thu Đông, cùng nhau tắm được không?”

Tôi xoay người lại đối mặt với anh ta, vòng hai tay mình ra sau lưng Vu Mục rồi trượt dần xuống. Hô hấp của Vu Mục trở nên kích động, cánh tay tôi vẫn đang đi xuống, tôi dùng ngón tay cẩn thận đếm từng cái xương sườn, thẳng đến eo, rồi… véo một cái thật mạnh!

“A! Giết chồng hả!” Vu Mục đau quá la to, nhảy bắn ra xa.

“Hừ, là anh thì có! Trời đã lạnh như thế còn dán sát cái thân hình lạnh lẽo của anh vào người bố, anh không biết mình là cái loại thể chất gì sao, còn học đòi người ta tắm uyên ương dục!” Tôi vừa nói vừa thử nước ấm, được rồi! Sau đó vô cùng vui vẻ đứng dưới vòi hoa sen, đóng lại cửa phòng bắt đầu gội đầu.

Vu Mục vậy mà còn không chừa, một lần nữa mở cửa tiến vào ôm tôi. Hai tay tôi đang bận xoa tóc tìm không ra hơi sức để ý đến anh ta, chỉ nói: “Đừng quậy nữa Vu Mục, phòng tắm nhỏ lắm, chờ tôi xong rồi đến lượt anh được không?”

“Không…” Vu Mục cố chấp ôm tôi, cọ cằm vào cổ tôi, phần râu chưa cạo làm tôi thật nhột, “Anh đương nhiên biết thể chất của mình… cho nên… em làm anh nóng lên đi…”

Lời vừa nói xong tay anh ta đã bắt đầu xấu xa chạy loạn trên người tôi, không buông tha bất kì chỗ mẫn cảm nào. Tôi bắt đầu run rẩy, cũng không gội đầu được nữa, cuống quít bắt lấy tay anh ta: “Vu…”

Vu Mục giảo hoạt cúi xuống hôn tôi, hay thật, đến cả quyền lợi kháng nghị cũng bị tước đoạt!

Trên thân hai người đều đẫm nước, động tác trở nên trôi chảy đến không còn gì bàn…

Rốt cục sức cùng lực kiệt theo phòng tắm đi ra, Vu Mục khẽ liếm lỗ tai tôi: “Mở rượu ăn mừng không?”

Tôi lập tức chột dạ, chẳng lẽ hôm nay là ngày kỷ niệm gì sao? Hay là ngày lễ gì? Sao tôi chẳng nhớ gì hết? Chết tiệt! Tôi lấy can đảm nhỏ giọng hỏi: “Ăn mừng việc gì?”

“Chúc mừng em lần đầu tiên đứng làm!”

Mọe! Cái này mà cũng nhìn ra được?! Tôi dùng sức cho anh ta một cước làm trả lời. Tên Vu Mục này, càng ngày càng không đứng đắn!

Khách không mời mà đến! Khách không mời mà đến! Tôi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này!

Hôm đó là cuối tuần, tôi chán chường ngồi nhà xem TV trong khi Vu Mục đi giao bản thảo cho nhà xuất bản. Đang xem thì có tiếng chuông cửa vang lên, tôi ra mở cửa thì thấy một thằng bé dáng vẻ như học sinh trung học đang đứng ở cửa, trên người mặc một cái áo lông dày, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh. Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi nửa ngày mà không nói một lời, suy nghĩ đầu tiên của tôi là nó tìm sai nhà.

“Tôi tìm Vu Mục. Anh ta ở đây phải không?”

“Đúng vậy, em là…?” Là chủ nhà tôi nghĩ mình có tư cách hỏi như vậy.

Nhưng thằng bé kia hiển nhiên có chuẩn mực đạo đức của riêng mình: “Anh không cho tôi vào sao?” Ngữ khí kiêu ngạo đầy khinh thường.

Mày được lắm, thằng khỉ, tao cho mày vào, có trò bịp bợm gì thì mày cũng không phải đối thủ của tao đâu! Nghĩ vậy tôi hơi nghiêng người chừa đường, thằng nhóc thẳng tiến vào phòng khách không có vẻ e dè gì.

Tôi đoán chừng đây là một thanh niên trí thức rỗng tuếch, mới đọc được vài bộ tiểu thuyết của Vu Mục đã ra sức tìm địa chỉ của anh ta sau đó tìm người thật để bàn luận về lý tưởng, nhìn bộ dáng ngông cuồng đó cứ như toàn thế giới này trừ nó và thầy Vu Mục của nó sẽ không ai hiểu được văn học, không ai hiểu được nhân sinh vậy! Hôm nay tôi Hạ Thu Đông phải dạy bảo nó mới được!

Đã có chủ định, tôi khóa cửa rồi cũng theo vào ngồi xuống đối diện thằng nhỏ, còn cố ý bắt chéo chân lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống đánh giá: “Có phải em xem hết tiểu thuyết của Vu Mục rồi không?”

“Gần như là vậy.” Thằng bé gật đầu, thuận tay rót cho mình một tách trà nóng, “Anh uống không?”

“Không cần, cám…” Sao loạn hết cả rồi thế này, rõ ràng đang ở nhà mình cơ mà! Xấu hổ một chút, tôi tiếp tục hỏi, “Cảm thấy Vu Mục viết thế nào?”

“Quả không tệ, bằng không cũng không tới phiên anh ấy được giải thưởng lớn vậy.” Trẻ con quả nhiên không phải người biết phẩm trà, vài hớp đã uống xong một ly, “Văn chương của anh ấy hành văn hay chỉ là điểm phụ thôi, chủ yếu là hợp tình hợp lý.”

“Ừ, không sai.” Mọi người xem, tôi biết ngay sắp bắt đầu nói đạo lý bàn lý tưởng mà! Vờ ho khan một cái, “Cái chuyện viết văn ấy mà, ai mà chẳng biết, không phải chỉ là kể chuyện thôi sao! Viết thế nào cũng được hết, viết không có chiều sâu thì gọi là tuỳ bút, viết không được mạch lạc rõ ràng thì gọi là tản văn, ngôn ngữ miêu tả không trôi chảy cũng có thể coi là sáng tác theo dòng cảm xúc, chỉ cần có tri âm… Đương nhiên ý anh là các tác giả khác, văn chương của Vu Mục quả thật rất có chiều sâu, anh nghĩ điều này có liên quan tới từng trải bản thân và nhân sinh quan của anh ta…”

Thằng bé đối diện đã dừng uống trà, ngẩng mặt chăm chú nhìn tôi: “Thực không nhìn ra anh có tìm tòi như vậy nha!”

“Không dám, biết sơ vài điều thôi.” Tôi làm bộ khách khí với nó.

“Vậy anh có nghiên cứu từng trải cá nhân của Vu Mục không?” Thằng nhóc mở miệng gọi thầy đúng là thân mật.

“Ha ha, có biết một chút.” Đột nhiên cảm thấy dẫn dắt đầy vẻ nho nhã thế này thật là ra dáng người cao thâm.

“Anh nói rõ hơn được không?” Đứa nhỏ này còn đúng là một fan cuồng tiêu chuẩn — tuy là cuồng một người viết văn – đối với thần tượng của bản thân tràn đầy tò mò.

“Vu Mục, anh ta…” Tôi đang định giới thiệu tác giả này tuy xuất thân từ hoàng thất của một đất nước phong kiến quân chủ lập hiến nhưng lại tràn đầy tình hữu ái với quần chúng lao động… thì chợt nhớ chuyện Vu Mục là rắn là riêng tư cá nhân, hơn nữa nói với người không liên quan chắc chắn sẽ bị cho là điên, vì vậy tôi bảo, “Cuộc sống Vu Mục lúc nhỏ quả thật rất tốt, nhưng gia đình của anh ta lại không ấm áp như những gia đình bình thường khác…”

“A…” Thằng bé liên tục gật đầu.

“Khiếm khuyết gia đình chính là vốn liếng văn chương lớn nhất của một người cầm bút. Vu Mục chính là ở trong hoàn cảnh như vậy bắt đầu suy tư về nhân sinh, về sự sống, tất cả những suy tư này đều biến thành thế giới văn chương của anh ta, thí dụ như…” Tôi vốn định lấy một ví dụ chứng minh, nhưng văn của Vu Mục tôi làm gì xem qua, căn bản không biết gì để nói, thế là phải tự tìm cho mình một đường lui, “Ngại là thời gian có hạn anh không thể nói nhiều, em xem văn của Vu Mục nhiều vậy chắc là nhận ra ha?”

“Ừ, quả là có điểm như vậy…” Thằng bé mỉm cười, “Không biết cuộc sống của Vu Mục hiện giờ thế nào? Có tìm được ấm áp chưa, hay là vẫn như cũ sống trong cái “vốn liếng” kia?”

Có tôi ở đây chịu thiệt cầu toàn làm gì đến phiên anh ta chịu khổ! Căn bản chỉ có tôi bị áp bức thôi! Thật sự rất muốn tìm người thổ lộ nỗi khổ tâm, tiện thể cho độc giả biết phía sau một người đàn ông thành công là… (hình bóng của tiểu thụ??) Nhưng thoáng thấy đôi mắt sáng long lanh tựa hồ đang chờ xem kịch vui của thằng kia, tôi quyết định không nói thì hơn: “Đây là chuyện cá nhân, anh nghĩ Vu Mục có lẽ muốn tự mình chia sẻ hơn, anh sẽ không nói thêm gì đâu.”

“Thu Đông, anh về rồi.” Đang nửa đùa nửa thật cùng đứa nhỏ bàn chút trào lưu tư tưởng văn học thì Vu Mục trở về. Tôi sợ anh ta không biết có người lạ trong nhà không chừng sẽ nói ra điều gì, bèn nhanh chân chạy ra cửa nhỏ giọng bảo: “Có một độc giả tới tìm anh, đừng nói lung tung!”

“Độc giả?” Vu Mục nhíu mày kỳ quái.

“Hi, Vu Mục, là em.” Đứa bé kia nghiễm nhiên chào hỏi Vu Mục với một tư thái rất thân thiết, bỗng tôi có cảm giác bị người đùa cợt, nó hiển nhiên không phải độc giả của Vu Mục, vậy nó là ai?

“Ha ha, anh còn nói độc giả làm sao biết được chỗ ở của anh! Sao em rảnh rỗi mà tới đây vậy?” Vu Mục cũng như trông thấy người quen cũ, chẳng lẽ nó là… Đệch mọe! Đồ rắn lăng nhăng vô đạo đức kia! Cảm giác được Vu Mục đặt tay lên lưng tôi, tôi khó chịu né tránh.

“Ha ha, Vu Mục, xem ra cuộc sống gần đây không tồi nha!” Thằng nhỏ hiển nhiên là nhìn ra cái gì, cười vừa quỷ dị vừa mờ ám.

“Rất tốt rất tốt. Đúng rồi, Thu Đông, giới thiệu với em, đây là em trai anh, Vu Diệu. Năm nay vừa vào đại học.” Vu Mục lúc này mới nhớ tới kẻ nãy giờ bị lờ đi là tôi. Hóa ra là em trai, trời ơi, xong rồi xong rồi, vừa nãy tôi đã nói những gì vậy!

“Thu Đông một mực khen ngợi anh, ra là hai người dùng văn kết bạn nha!” Vu Diệu nói hưu nói vượn, “Thế mà trước khi đến em còn lo là anh lợi dụng thân thể lừa người ta vào tròng đấy!”

“Nhóc ngậm miệng lại cho anh! Vu Mục đừng nghe nó nói bậy!” Tôi quát Vu Diệu, “Vừa rồi anh hỏi em là ai, sao em không nói?”

“Vậy sẽ không được nghe cao kiến của anh rồi?” Vu Diệu cười, “Anh vui thật đấy.”

“Đừng khi dễ Thu Đông,” Vu Mục thấy tôi giương nanh múa vuốt liền nhảy vào khuyên can, “Vu Diệu em không bận học sao? Thế nào mà lại rảnh tới đây?”

Vu Diệu rốt cục cũng chưng ra bộ dáng ỉu xìu: “Ai biết mùa thu ở đây lại lạnh như vậy, trường học cũ kĩ sống chết không có hệ thống sưởi hơi…”

“Ha ha ha…!” Tôi không thèm để ý hình tượng cười ha ha, “Tôi sớm nên đoán được, cả nhà anh đều có chung bệnh này!” Nhìn bộ dáng Vu Diệu càng uể oải thì tôi càng vui vẻ! Tốt, hòa nhau một đều!

Rốt cục cười đủ, nhìn thấy Vu Diệu vẫn là vẻ mặt ấm ức đến chết, tôi đi qua vỗ vỗ vai nó: “Tiểu quỷ, không phải chỉ là lạnh một chút thôi sao, chút khổ như vậy mà còn không chịu nổi thì sao được? Ngoan ngoãn trở lại trường học đi!”

“Ai, Thu Đông!” Vu Mục nắm vai tôi kéo qua một bên, quay đầu bảo Vu Diệu, “Thu Đông đùa em thôi, em ở trong phòng làm việc chắc không vấn đề gì chứ?”

Tôi và Vu Diệu nhất định là bát tự (ngày tháng năm sinh) không hợp, tới giờ cơm chiều Vu Mục hỏi: “Hai người muốn ăn gì?”

Thằng nhóc kia ngay lập tức trả lời: “Em ăn cơm, xào đại thêm một món mặn là được.”

Vu Mục lại hỏi tôi: “Cơm xào rau? Được không?”

“Tôi muốn ăn cháo Bát Bảo!” Bởi vì ở nhà tôi là con một, không có em trai em gái để khi dễ, cho nên tôi cực kì hưởng thụ loại cảm giác làm ngược lại người khác thế này.

Chỉ khổ cho Vu Mục, em trai đang phát triển thì rất cần dinh dưỡng, còn tôi Hạ Thu Đông nhất định muốn ăn món thanh đạm, cuối cùng anh ta đành phải làm hai kiểu đồ ăn khác nhau.

Cơm nước xong rửa hết chén bát, chuẩn bị tốt đệm chăn cho Vu Diệu, sau đó Vu Mục đi xuống siêu thị dưới lầu, lúc trở về cầm theo một tấm lót điện cùng một túi nước ấm — trang bị chống lạnh của Vu Diệu. Cả đêm Vu Mục đều không viết lách gì, ba người ở trong phòng khách cùng xem TV – tôi đoán chừng anh ta lo tôi và Vu Diệu lại sinh sự làm loạn.

Vừa đúng đêm nay có luồng khí lạnh, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, dù là ở trong phòng, hai người kia vẫn mặc áo lông thật dày, đua nhau uống nước nóng hết ly này đến ly khác. Tôi trông đến buồn cười, thỉnh thoảng lại làm bộ nhớ ra cái gì đó mà cả kinh kêu to, Vu Mục định lực tốt, không chịu ảnh hưởng gì, chỉ có Vu Diệu thê thảm, mấy lần cầm cái ly không xong làm đổ nước lên người, nó tức giận đến muốn nhảy dựng lên, la hét đòi cắn chết tôi.

“Đừng khi dễ Thu Đông, ai bảo hôm nay em chọc cậu ấy trước làm gì.” Vu Mục rốt cuộc vẫn hiểu rõ trái phải.

Hừ, thằng nhóc hư đốn, còn muốn cắn chết tao? Không có cửa đâu! Tôi vứt cho Vu Diệu vài ánh mắt khiêu khích, nó ở một bên ra sức la lối làm cho tâm tình tôi cực kì vui vẻ.

Rất nhanh hai người bọn họ đều bắt đầu nhũn ra, Vu Diệu tiên phong đi rửa mặt: “Sáng mai em có giờ học, em ngủ trước.”

Nhìn Vu Diệu vừa nhào lên giường liền biến thành rắn cuộn tròn lại, tôi nhịn không được rùng mình, chả trách Vu Mục cả đêm đều nói “Đừng khi dễ Thu Đông.” Tiểu quỷ này thế nhưng cũng là một con rắn đốm đen vô cùng lớn, hoàn toàn đủ sức một phát cắn chết tôi! Tôi bây giờ nghĩ lại mà sợ, cũng nhanh chóng kêu mệt, theo sau Vu Mục đi rửa mặt.

Cẩn thận khóa cửa phòng ngủ lại rồi mới dám trèo lên giường, bởi vì giờ này đi ngủ sớm hơn bình thường cho nên tôi chẳng buồn ngủ chút nào, quyết định đếm số thôi miên chính mình.

Sáng hôm sau, sau khi “vận động” đơn giản Vu Mục ôm tôi hỏi: “Thu Đông, đêm qua em mơ thấy gì vậy?”

“Không biết, sao?” Chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, cho dù có ngẫu nhiên nằm mơ cũng hoàn toàn không nhớ được nội dung.

“Anh nghe thấy em cứ lầm bầm: “Một con rắn, hai con rắn, ba con rắn…” em không sao chứ?”

—————————————————

cái màn đếm rắn của em Đông thiệt là đầy ám ảnh =))))...chương này có nhanh là nhờ sự cày bừa của bạn Hellen trong lúc mình đang mần “Trộm đất” của Truyền thuyết :”>~
Bình Luận (0)
Comment