Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 107

Lục Minh Quy bưng cháo đặt trên bàn con cạnh giường, bệnh hơn mười ngày cằm Thẩm Huyền Quân nhọn ra, hai má hóp lại, hắn đỡ người ngồi dậy chưa kịp lay, y đã nắm chặt tay hắn không chịu buông, mặt đầy nước mắt: "Đừng mà, đừng bắt nó đi mà!"

Hắn không cố rút tay ra nhỏ giọng an ủi: "Không sao, không sao ta ở đây mà không ai bắt con của chúng ta đi."

Thẩm Huyền Quân hé mắt khi nhìn kỹ hắn mới an tâm, cúi đầu nhìn cổ tay hắn đã bị mình siết đến sưng đỏ, áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."

"Ca ca đừng lo nữa, ta đã tìm vài vị đại phu nhân gian đến chẩn đoán, họ đều quả quyết nói con chúng ta không sao. Nhiều người cùng sàng lọc ra đơn thuốc có thể dùng cho trẻ nhỏ, sao có thể sai được. Vừa nãy ta đi qua sờ thử con đã hạ sốt rồi, sắc mặt hồng hào còn cười với ta nữa."

Sắc mặt Thẩm Huyền Quân vẫn còn tái xanh: "Thật không?"

Lục Minh Quy bưng bát cháo thổi từng muỗng nhỏ: "Thật mà, con không giật mình quấy khóc nữa, ngoan lắm, ca ca ăn hết bát cháo này trước đã. Sức khỏe con yếu, chưa khỏi bệnh không được ôm con đâu."

Thẩm Huyền Quân vẫn bất an: "Con còn nhỏ, họ sẽ không mang nó đi châm cứu chứ?" Thật ra y muốn hỏi có phải con nhìn thấy mấy thứ ghê rợn không? Nhưng sợ nghe câu trả lời từ hắn. Y phát hiện đứa bé dần sợ bóng tối, sợ bầu không khí quá mức yên tĩnh, trên người có âm khí mỏng manh, nhất định đứa trẻ này đã thấy thứ gì đó trong đêm.

"Mấy ngày nay thấy rất nhiều đại phu ra ra vào vào. Chín người mười ý nếu lúc kê thuốc tranh cãi ầm ĩ, ai cũng muốn làm theo ý mình, nguy hiểm lắm. Đệ đừng đi qua lại hai nơi nữa, ở bên đó chăm sóc con đi, nếu không yên tâm để một đại phu ở đây xem bệnh cho ta được rồi."

"Được, được ca ca nói gì ta cũng nghe. Mau ăn đi, còn mấy muỗng nữa thôi, dưới bếp đang sắc thuốc ca ca nhớ uống." Lục Minh Quy vô cùng phối hợp gật đầu, hắn đã cho con uống máu của hắn, đứa bé nhanh chóng hạ sốt, mặt mày đầy ý cuời khoan khoái. Tạm thời để máu tiêu hủy hết âm khí trong người nó trước, hắn không dám ôm về sợ ca ca phát hiện.

Thẩm Huyền Quân dựa vào người hắn: "Sắp tới ngày đệ bế quan rồi, còn việc quan trọng hoàng thượng giao nữa. Đáng lẽ phải để đệ nghỉ ngơi thật tốt, không hiểu sao ta cảm thấy đứa trẻ này cô cùng thân thiết, thấy nó quấy khóc lòng đau lắm, đệ phải hứa với ta chữa hết bệnh cho nó."

"Yên tâm, ta sẽ không để ca ca thất vọng đâu. Đại phu ở nhân gian giỏi lắm, nếu không tin lát nữa bảo họ qua ca ca tự mình xác nhận." Lục Minh Quy đỡ y nằm xuống giường, kéo chăn đắp cẩn thận: "Người gầy đi rồi, người lớn trong nhà sẽ trách ta mất, cứ như này ta cũng không yên tâm đi xa."

Thẩm Huyền Quân rưng rưng nước mắt ngực đột nhiên phát đau ho khụ khụ, mồ hôi lạnh túa ra ướt áo. Hắn hoảng hốt ôm người vào lòng không nỡ buông ra: "Ca ca chợp mắt một lát đi."

Y không dám tỏ ra khó chịu khiến hắn lo lắng, nhắm mắt lại cố ép bản thân ngủ say, thời gian trôi qua rất lâu y vô cùng thống khổ. Sau một hồi, người bên cạnh rón rén đi ra ngoài mới dám mở mắt xuống giường.

Viên Huyễn đang quỳ ngoài sân chính viện, dường như hắn đã quỳ rất lâu mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy đổ đầy mồ hôi. Thẩm Huyền Quân nhíu mày đi về phía hắn, lấy tay che bớt nắng: "Ngươi quỳ ở đây làm gì?"

Đầu óc Viên Huyễn choáng váng, mất một lúc lâu mới nhận ra là ai, cười gượng: "Thuộc hạ làm sai đáng bị phạt thôi."

Thẩm Huyền Quân trầm mặc giây lát, Vô Diện rất ít khi phạt Viên Huyễn, không biết Viên Huyễn đã phạm lỗi gì nghiêm trọng: "Đệ ấy giận ngươi vì chuyện Nguyên Dương à?"

Viên Huyễn lắc đầu: "Công tử vào nhà trước đi trời đang nắng lắm. "

Người Thẩm Huyền Quân vẫn còn nóng rực không tiện đi lại lâu, suy nghĩ một lát y bảo Xuân Hoa chuẩn bị canh nóng mang đến chỗ hắn.

Lục Minh Quy đang viết đơn thuốc nghe thấy tiếng gõ cửa tay chống thân đứng dậy: "Ai?"

"Là ta, đệ ăn dùng bữa chưa ta có mang đến một ít đồ ăn cho đệ lót dạ."

Lục Minh Quy đi ra mở cửa đón, thấy mặt y đỏ bừng mày nhíu lại: "Bảo người khác mang đến được rồi, ca ca vẫn chưa khỏi bệnh đâu."

"Cách mấy bước chân thôi mà." Y không dám lại gần sợ lây bệnh thêm cho đứa bé, đứng từ xa nhón chân nhìn đứa bé ngủ ngoan trong nôi, da thịt không còn đỏ bừng nữa mới an tâm đôi chút, khẽ cười với hắn: "Ta đến nhận lỗi với đệ."

Đỡ người ngồi xuống bên giường rồi trên mặt Lục Minh Quy vẫn hiện rõ mấy chữ không hiểu: "Hả? Ca ca lại nghịch ngợm gì nữa?"

Lúc đi xuống bếp nghe người hầu bàn tán, Viên Huyễn bị phạt là do lần trước đến đây bị cha phạt đánh, bệnh sốt trầm trọng cả tháng trời vẫn không báo cho hắn biết. Tối qua Viên Huyễn sang phòng thăm y lỡ miệng nói ra mới gây ra cớ sự này.


Hơi thở của y thật nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Là do ta dặn hắn không được nói cho đệ biết, không phải lỗi của hắn. Viên Huyễn quỳ cả đêm rồi, đệ định lấy mạng hắn luôn sao?"

Lục Minh Quy thờ ơ đáp: "Trước khi đi đã dặn dò hắn phải viết thư báo cáo tình hình cho ta, tuyệt đối không để xảy ra chuyện bất trắc. Ngoài mặt thì vâng dạ, động chuyện câm như hến, ta còn giữ hắn lại làm gì?"

Y vuốt lồ ng ngực hắn, ôn tồn khuyên nhủ: "Đâu có xảy ra chuyện gì lớn, lúc đệ đến ta vẫn khoẻ mạnh đấy thôi, đệ phạt hắn bao nhiêu đủ rồi." Y kéo khóe miệng hắn lên nài nỉ: "Đừng giận nữa cười lên một cái đi."

Lục Minh Quy ghìm tay y xuống giọng điệu đầy vẻ khắc chế, ánh mắt rất nóng: "Người cần phạt không phạt được, ta chỉ có thể phạt hắn. Để Viên Huyễn chịu khổ thêm một ngày nữa, hừ... ta sắp đi rồi không ai khiến ta an tâm được hết, đáng đánh."

"Đệ muốn phạt cả ta à?" Thẩm Huyền Quân luồn tay vào ngực hắn quen nẻo thăm dò đến tim, thuận thế dán má vào hắn cọ cọ, hỏi kiên hồi: "Đệ không thấy đau lòng hả? Không thấy sao? Không thấy thật hả?"

Lục Minh Quy ngụy trang không nổi liếc nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Người đáng bị đòn ở đây nhất là ca ca đó."

"Đừng đánh, ta giận không nói chuyện với đệ." Y sờ khắp ngực hắn, liếc mắt đầy vẻ bất mãn: "Canh sắp nguội rồi mau uống đi."

Lục Minh Quy trừng mắt đáp lại: "Có người đút mới uống." Tay hắn đặt bên eo giữ người không không cho chạy: "Đút bằng môi cơ."

Y thuận ý hắn múc canh cho vào miệng, tiến sát, vừa hôn xong môi bị hắn cắn một phát đau điếng mới chịu buông ra. Sờ môi một hồi, y ngẩng mặt lên nhìn kẻ thủ ác, chỉ thấy hắn vênh cằm, mặt mày hả hê. Y lườm hắn một cái, tiếp tục đút thêm một ngụm, đẩy đưa một hồi cũng hết bát canh.

May mà Lục Minh Quy vẫn giữ lại chút lý trí, trong người đã nóng bừng bừng chỉ dám x0a nắn y một hồi, nhìn đôi môi nhuận ướt kia, nói: "Không có lần sau..."

Thẩm Huyền Quân biết hắn nói chuyện gì, ngoan ngoãn gật đầu dựa sát vào người hắn hơn dùng ánh mắt nói hết những lời muốn thổ lộ. Y rất mệt, rất đau, tận mắt con không sao y an tâm đi rất nhiều chìm vào giấc ngủ không gặp bất cứ ác mộng nào. Lục Minh Quy cúi đầu vuốt lưng, nhìn viền tai ai kia đỏ hồng mí mắt ươn ướt lòng vui sướng.

Hắn thở dài thì thầm: "Vừa nhận thư truyền tin, hoàng thượng muốn ta đi nhanh, ca ca trên giường trống trải khó chịu lắm."

Thẩm Huyền Quân ngủ rất ngon, nằm trong lòng hắn một mạch đến tối. Thấy người thức rồi hắn ngồi dậy nói với Thu Nguyệt: "Bảo Viên Huyễn vào đây."

Lục Minh Quy ngồi gác chân dựa vào ghế dài nghe tiếng bước chân Viên Huyễn đi vào. Viên Huyễn tới nơi không nói gì, tiếp tục quỳ xuống. Y thấy không ổn, định nói nhưng thấy hắn liếc nên ngậm miệng không dám lên tiếng, sợ mở miệng mình sẽ là người đầu tiên ăn đòn.

Nhân lúc hắn không nhìn, y ra dấu cho Viên Huyễn.

Viên Huyễn vẫn cúi đầu.

Lục Minh Quy cười lạnh: "Giao người cho ngươi ta không yên tâm, lần này ngươi theo ta, để Viên Viên ở lại."

Mặt Viên Huyễn tái nhợt.

Thẩm Huyền Quân lo lắng, Viên Viên hay nhiều lời quản thúc hơn nữa còn hơi hung dữ: "Viên Huyễn ở đây tốt mà, cha mẹ ta thích hắn lắm."

Lục Minh Quy liếc sang, y ôm đầu rên: "Ngủ cả ngày rồi đầu ta choáng quá, đói nữa, khụ khụ thuốc còn chưa uống."

***

Hôm nay Thẩm Huyền Quân thức sớm hơn mọi khi, Lục Minh Quy thấy trời còn chưa sáng, ngồi dậy kéo người nằm xuống giường hôn mặt y: "Tới trưa chúng ta mới đi tới tiệm đàn, ca ca thức sớm làm gì?"

"Ta muốn tranh thủ thức sớm lát nữa ôm con đi phơi nắng." Uống thuốc mấy ngày trời mới dứt bệnh, y thèm cảm giác sáng sớm ra ngoài hồ nằm phơi nắng, ngắm cá chép bơi lượn lắm rồi.

Lục Minh Quy ôm eo nhỏ không muốn buông, đêm qua làm việc mệt nhọc vẫn muốn ôm bảo bối ngủ thêm một lúc nữa.


Y ngọ nguậy giãy một hồi mới thoát, xương cốt già cả rồi còn bị hắn đè đến mủn xương. Đỡ eo đứng dậy gọi người hầu mang nước vào rửa mặt, thấy hắn vẫn nằm trên giường, y vẩy nước lên mặt hắn, nhéo tai: "Dậy không nổi rồi à, ta ôm con ra phố một mình nhé."

Hắn túm lấy người Thẩm Huyền Quân thuận thế ngồi dậy, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn y: "Ca ca có con rồi quên mất ta ngay."

Thẩm Huyền Quân không ngần ngại đáp: "Đệ sao có thể so sánh với con của ta được?"

Mấy ngày con bệnh Lục Minh Quy ở cạnh chăm sóc, cha mẹ qua xem cháu gặp mặt hắn thường xuyên, hai bên không thể không nói với nhau mấy câu. Thẩm Huyền Quân thấy phải nhân cơ hội này kéo hai bên gần gũi hơn, dặn Xuân Hoa sang phòng họ mời đi cùng.

Xuân Hoa trở về rất nhanh: "Lão gia và phu nhân ra ngoài từ sớm rồi ạ, nghe nói phu nhân muốn may áo yếm cho cháu, vừa sáng đã ra ngoài chọn vải rồi." Dừng một lát mới nói thêm: "Hiếm khi chịu ra ngoài dạo, nô tỳ thấy cứ để lão gia và phu nhân thăm thú xung quanh."

Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Mấy ngày trước Vô Diện gọi đại phu cho Viên Huyễn xong là không thấy hắn nữa, người trốn đâu rồi?"

"Vẫn còn nghỉ ngơi... tướng quân gọi Viên Viên về rồi ạ." Xuân Hoa thở dài.

Trời vừa hửng nắng, khí trời khoan khoái dễ chịu, Lục Minh Quy thuê thuyền dạo mát trên hồ nghe hát kịch. Thu Nguyệt dọn đồ ăn nóng lên, Thẩm Huyền Quân nhìn sườn om nấm, canh tôm rau rừng trong ống trúc, mực hấp bầu thanh ngọt được bày lên, ngơ ngác hỏi: "Đồ ăn của con ta đâu?"

Thu Nguyệt cười híp mắt: "Nô tỳ mang lên ngay, xem công tử lo lắng chưa kìa."

Thẩm Huyền Quân lo rất nhiều chuyện, y chưa học cách chăm sóc con cái bao giờ, những việc cần làm mẹ đều ghi vào quyển sổ nhỏ cho y xem. Riêng chuyện ăn uống còn phải xem thể chất của đứa bé, mới đầu nên cho ăn đa dạng, xem có món nào dị ứng, món nào xung khắc với thể trạng. Hai hôm trước đứa bé có vẻ thích ăn canh đậu đỏ, Thẩm Huyền Quân ghi nhớ cẩn thận, bắt nhà bếp viết ra những món có thể kết hợp với đậu đỏ cho mình.

Lục Minh Quy ngồi một bên ngắm nghía, ánh mắt mơ màng như chìm vào khoảng ký ức nào đó. Hắn gọi Viên Viên đến là vì có việc quan trọng, không thể kẻ chướng mắt kia ẩn nấp phá đám hắn mãi được!

"Trước khi đi đệ phải để lại sổ ghi chép nấu ăn cho ta đó." Thẩm Huyền Quân nói xong thấy hắn không phản ứng, ánh mắt vẫn rơi trên người y: "Đệ còn mệt à?"

"Không có." Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, gọi thêm canh thịt bò hầm với gừng nướng thơm cay, không biết có phải do dùng nhiều máu quá không, trong người luôn thấy lưng chừng khó chịu, khẩu vị nhạt nhẽo: "Ta đang nghĩ hoàng thượng sẽ cử người đến đón ca ca, khi nhìn thấy đứa trẻ... phải tìm cách ứng phó."

Y cười tủm tỉm: "Chuyện này ta đã nghĩ xong hết rồi."

Lục Minh Quy thấy ẩn sau đó nhất định là một âm mưu vô cùng to lớn. Mi mắt hắn khẽ động một cái, nhón ngón tay nhéo mặt y: "Ca ca đang mưu tính cái gì khai ra mau."

Thẩm Huyền Quân né tránh, cười rộ lên: "Không nói cho đệ biết."

***

Có lẽ hoàng thượng dần mất kiên nhẫn với tình hình chiến sự bên nước Tề, trấn phủ sứ vùng Lang Khẩu cưỡi ngựa ngày đêm tới nơi đưa cho hắn thánh lệnh khẩn lập tức lên đường.

Hành lý đã chuẩn bị xong từ sớm, Thẩm Huyền Quân kiểm tra mấy lần không thấy thiếu thứ gì mới an tâm gật gù: "Đệ cũng thật là... thập lục hoàng tử đang ở trong tay người khác hoàng thượng hận không thể dốc toàn quân sang đó cướp người, đệ còn dám chần chừ mãi không chịu đi?"

Tuy nói thế nhưng tâm tình của Thẩm Huyền Quân suy sụp thấy rõ.

Tối qua hai người tâm sự suốt đêm trong lòng ca ca lo lắng không yên, hắn không còn cách nào khác, thở dài: "Ta đi xa, nếu ca ca có thể ở đây với cha mẹ thì tốt... Vương Hiền đang ở ngoài thành, hắn e ngại mới không vào thôi."

"Ta biết mà." Thẩm Huyền Quân rầu rĩ.


Hắn lại nói thêm: "Ta đã nói chuyện đứa bé với bà Lục rồi. Bà ấy cũng hồi thư nói trong nhà đã sắp xếp xong phòng ốc, ca ca không cần lo."

"Đệ mới là người cần lo đó, bên kia có con tin, trong tay Cao tướng quân có bao nhiêu binh mã? Bao nhiêu tay sai đắc lực chứ? Có thể xoay sở vòng vây tới tận bây giờ hắn không phải hạng xoàng đâu! Trong chuyện này ta luôn cảm thấy kỳ quái, có khi nào vua nước Tề e ngại Cao tướng quân, chán ghét thập lục hoàng tử nên mới... tóm lại lần này đệ không được cậy mạnh lơ là, đề phòng chuyện ăn uống, lương thực mang theo phải kiểm tra không sót thứ gì!" Y không muốn nói xấu hoàng thượng của hắn, có điều ông ta luôn chĩa mũi nhọn vào hắn, trong mắt đầy nghi kỵ.

Lục Minh Quy ôm y vào lòng vỗ về, hôn trán hôn má lưu luyến không thôi: "Đều nghe theo ca ca hết, ta đi nhé."

Toàn thân hắn bọc giáp kiên cố, lúc leo lên lưng ngựa áo choàng tung bay. Nguyên Dương đang được Xuân Hoa ôm, nhìn thấy trước mặt có thứ bay phấp phới mặt mày vui vẻ, toàn thân ngọ nguậy, tay quờ quạng chụp lấy. Lục Minh Quy khom người cười, nựng nó hai cái: "Đi nhé."

Lục Minh Quy đi rồi Lan Tường mới chậm rãi đi ra: "Công tử ở nhà một mình, bên cạnh không có lấy một người bàn bạc, người phải dè chừng cẩn trọng."

Thẩm Huyền Quân mỉm cười: "Tin tức không thông, trưởng công chúa và thập lục hoàng tử liên can trong việc này rất sâu, sự tình nửa thật nửa giả, lần trước đi giảng hòa thất bại, bên kẻ thù biết rõ sẽ có người tiếp ứng, trong ngoài đề phòng. Ta không giúp được gì, chỉ có thể ở đây cố sống thật tốt cho đệ ấy an tâm thôi."

Lan Tường sững sờ im lặng không nói nữa, hắn ở đây mấy ngày phát hiện người bên cạnh Lục Minh Quy không ai ưa hoàng thượng. Một người không nói, hầu như họ đều xem hoàng thượng nước Sở là kẻ thù. Là thần tử phải trung quốc ái quốc, Lục Minh Quy này luôn cho hắn cảm giác sẵn sàng tạo phản, ai biết được tên này tiếp cận công tử để làm gì?

Nhìn công tử chìm đắm trong hạnh phúc, Lan Tường vừa mừng vừa lo, nghĩ đến thủ dụ của quân chủ năm xưa, lòng lạnh ngắt.

Y không nhận ra lo lắng của Lan Tường chuẩn bị vào trong nhà từ biệt cha mẹ: "Ta phải đi, ngươi ở lại chăm sóc cha mẹ cho tốt. Ngươi cũng biết tội nhân bị đày dám bỏ trốn là tội chết... để tránh phiền phức trước mắt mấy cửa tiệm đừng buôn bán phô trương quá."

Đi chưa được bao xa Vương Hiền 'giả vờ' vừa mới phi ngựa đến: "Trên đường xảy ra chút bất trắc, thần giải quyết chậm trễ để công tử chờ lâu rồi."

Trong lòng đã đoán trước được việc này, hoàng thượng không yên tâm để y một mình trở về. Chẳng qua e ngại Lục Minh Quy mới cử người đợi ngoài thành, nếu sau nửa ngày không thấy người ra, không chừng Vương Hiền đã sai người vào truy xét.

Thấy trong tay Thẩm Huyền Quân có đứa trẻ, Vương Hiền ngơ ngác, y ho khụ khụ nói: "Cái này... tướng quân tự có sắp xếp an ổn đôi bên, sau này đứa bé sẽ do ta nuôi."

Vương Hiền tự vẽ tám trăm câu chuyện trong đầu.

Lặn lội đường xa đến khi về đến phủ toàn thân Thẩm Huyền Quân mệt mỏi rã rời. Một mình đã cực, ôm theo một đứa trẻ còn bé xíu, y không phân biệt nó khóc vì khát, vì đói, hay vì đường dằn xóc khó chịu. May mà có mấy bà vú có kinh nghiệm giúp dỗ đứa bé, chọc nó cười, ru nó ngủ.

Bà Lục ra đón, thấy ôm đứa nhỏ cũng không có ý kiến gì, quay đầu nói với người hầu: "Dẫn các bà vú đi đến phòng chuẩn bị cho họ đi."

Trong thư tướng quân có nhắc, người hầu không dám chậm trễ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc, che màn chắn gió cho tiểu công tử. Trong phòng có nôi em bé, đồ chơi, quần áo cho con nít. Bà Lục nựng nhóc con một hồi mới trả lại cho y: "Ý tướng quân đã quyết bà già này đành chịu, đợi tướng quân về sẽ ôm nó đi đến thắp nhang cúng tổ tiên, ghi tên vào gia phả. Công tử đi vào trong nghỉ trước đi, đứa bé để bà lão chăm sóc, còn nữa bà vú đâu?"

Xuân Hoa dắt vú nuôi cho bà Lục xem, Thẩm Huyền Quân về phòng trước, đêm trước khi chia tay không ngủ được, hai người ôm ấp nhau tâm sự. Lục Minh Quy sợ y nằm buồn chán cũng nói mấy câu, âm điệu rất nhỏ, phần lớn là kể những câu chuyện vặt vãnh dụ dỗ y vào giấc ngủ: "Lúc bệnh giấc ngủ chập chờn không sâu giấc, ca ca nên tranh thủ nghỉ ngơi. Mai đi sớm đỡ nắng, có thêm đứa trẻ phải thường dừng lại nghỉ chân, mặc kệ người đến đón là ai, ca ca đừng để tâm. Nếu hắn gây khó dễ, đợi ta trở về tính sổ với hắn."

Lông mi Thẩm Huyền Quân run rẩy, ở trong ngực của hắn rất ấm áp, rất yên tâm: "Chuyện này đệ không cần lo, ở đây không phải kinh thành, nếu có kẻ có ý đồ xấu... ta không nương tay đâu."

Rốt cuộc vẫn về kinh an toàn, Vương Hiền mắt nhìn chằm chằm đứa bé lâu lâu lại hỏi vài câu thăm dò, Thẩm Huyền Quân trả lời qua loa. Vương Hiền thấy mắt y sưng như quả đào, mặt mày người hầu ủ dột, uể oải, suốt dọc đường tâm sự trùng trùng.

Thẩm Huyền Quân nhớ tới đây, Thu Nguyệt gõ cửa bảo nước tắm chuẩn bị xong rồi. Y ngâm xong ngủ một giấc đến tối, cả người vẫn còn uể oải.

"Bánh Bao đâu?"

"Phấn Kiều ôm ra sân chơi rồi ạ, công tử yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị áo, tất đầy đủ. Chiều nay nàng ta có xuống bếp nấu cháo, tiểu công tử thích lắm. Lúc chúng ta đi nàng ta không có vào phòng lục lọi, vừa về đã đến hầu hạ, không biết đang chơi trò gì nữa." Xuân Hoa mang nước ấm cho y rửa mặt: "Bữa tối dọn ra sân dùng ạ?"

Y gật đầu, lại hỏi: "Không phải bà Lục cho các nàng về viện hết rồi sao?"

"Nàng ta cố ý xin ở lại, Thu Nguyệt rất hài lòng khi đệ tử của mình không quên đi sư phụ, việc gì cũng giao cho nàng ta." Xuân Hoa lại gần y nhỏ giọng: "Nô tỳ biết người không phải tự dưng chèn ép cô ta, lúc ở phòng giặt giũ không ngừng thăm dò tin tức, cả tường cũng bị cô ta đục hai lỗ. Viên Huyễn nói tạm thời không vạch trần, ấy vậy mà từ lúc vào viện tật cũ không bỏ, kết giao khắp nơi. Lúc chúng ta không có ở nhà nàng ta vẫn hay sang nói chuyện với bà Lục. Từ khi người đưa rau quen bị bệnh phải đổi người mới, nàng ta xông xáo hẳn ra, lần nào rau củ được đưa đến nàng ta cũng giữ người đó lại nói chuyện hai ba câu."

"Lúc nàng ta xuống bếp phụ giúp ta đã nghi ngờ, trong phủ có trữ đồ nhưng người làm trong bếp vẫn thường xuyên đi chợ. Nàng ta không ra ngoài được, thông qua người dưới bếp nắm tin tức đồn đãi bên ngoài. Lúc cần truyền tin lại nhờ mua son phấn, dặn dò tới chỗ này lấy đồ, chỗ kia đặt hàng theo mẫu... ai dám chắc đó không phải tín hiệu riêng chứ, lý lịch người bán rau mới đã điều tra chưa?"

"Chuyện này Lục Đường lo liệu, hắn không nói tức bình thường."

Thẩm Huyền Quân an tâm đôi chút.

Phấn Kiều thấy người uể oải đi ra, cúi đầu nhìn đứa bé mũm mĩm, tay chân tròn xoe khỏe khoắn, trên mặt còn lộ ra lúm đồng tiền con con. Thẩm Huyền Quân đón lấy đứa bé, thấy y ôm hôn thắm thiết, nàng lại hoài nghi.


"Công tử người không sao chứ?"

Thẩm Huyền Quân ngây người rồi lập tức mỉm cười, hỏi: "Cái gì?"

Phấn Kiều thương cảm đáp: "Đứa bé này... Thu Nguyệt nói ùm... thật ra tướng quân thương người lắm. Người cũng đừng kiên quyết đối đầu với tướng quân quá, sức khoẻ của mình mới quan trọng nhất. Mẹ đứa bé không thể nào làm ảnh hưởng đến địa vị của người."

Đây chắc là thành quả bịa đặt của Thu Nguyệt rồi, thấy Phấn Kiều cúi đầu mi mắt ươn ướt, y lười phản bác.

Phấn Kiều tiếp tục bảo: "Tạm thời người nhẫn nhịn trước, đối với tướng quân ôn hoà săn sóc như cũ, đứa bé sau này chỉ hiếu thảo với hai người thôi."

Thẩm Huyền Quân mỉm cười: "Cô nói phải!"

Trong lòng Phấn Kiều nhấp nhổm không yên, không rõ có phải tướng quân có con riêng ở bên ngoài không? Thẩm Huyền Quân không nhả ra được manh mối nào, về phía Thu Nguyệt, tuy nàng ta mau mồm mau miệng nhưng chưa chắc lời nói ra đều là thật. Biết đâu chính nàng ta cũng bị lừa? Phấn Kiều vẫn nghiêng về hướng con riêng hơn, ai lại để tước vị của mình vào tay người ngoài? Tướng quân còn trẻ, tương lai rộng mở xán lạn, cần gì phải nhận con nuôi?

Nàng lại nhìn Thẩm Huyền Quân đang cười híp mắt chơi đùa với đứa bé đáng yêu trên tay, không biết đây là yêu quái phương nào nữa, cứ giữ chặt tướng quân trong lòng bàn tay không chịu buông!

Đứa trẻ trong ngực y quẫy đạp cười vui vẻ, lòng Thẩm Huyền Quân mềm ra không muốn cùng Phấn Kiều nhiều lời nữa, bảo: "Xuân Hoa, mang đồ ăn của Bánh Bao đến đây."

Đứa bé vui vẻ túm tóc y cười khanh khách.

"Ngoan quá, ngày mai ta dẫn con đi chơi nhé."

Phấn Kiều ở bên cạnh kéo tay áo Cúc Trúc nói: "Vài ngày trước Đinh Bảo nói gặp Tô Anh Anh trên phố, sắc mặt rất được, bụng còn hơi to chắc mang thai rồi."

Cúc Trúc không hứng thú lắm, gật đầu: "Coi như cô ta có phúc."

Thẩm Huyền Quân nhớ đến cô ta bảo Lưu phu nhân lòng dạ cay nghiệt, thiếp thất hay hầu ngủ đều bị cho uống thuốc. Nay cô ta có thai, chứng tỏ Lưu tướng quân hết lòng bảo vệ cô ta.

Đứa bé như nghe hiểu những lời của y, cười tươi hơn. Tối đó Thẩm Huyền Quân ôm con lên giường nằm, vì sợ bản thân ngủ say đè lên đứa bé, y xếp chăn quấn xung quanh, chặn thêm một chiếc gối mềm ở giữa.

Thẩm Huyền Quân chọc gương mặt Bánh Bao, xoa x0a nắn nắn: "Đợi con biết nói phải gọi tên ta trước, biết không?"

Xuân Hoa dọn dẹp bên bàn trà nghe thế cười tủm tỉm. Nàng dọn xong ra ngoài phòng đóng cửa, bên ngoài có Phấn Kiều trực đêm, họ cùng ở gian bên cạnh, công tử có việc sẽ gọi. Thấy nàng ra Phấn Kiều cười cười: "Công tử ngủ rồi ạ, không ôm tiểu công tử sang phòng bên sao?"

"Không cần đâu, đứa bé dễ ngủ lắm."

Hai nàng nói chuyện không biết có một đôi mắt đứng nhìn.

Tưởng Hoàng không dám lại gần đứa bé nữa sợ chuyện cũ lặp lại, lần này Lục Minh Quy không bế quan mà trực tiếp đi xa luôn. Viên Huyễn không có ở trong phủ, ánh mắt Tưởng Hoàng không nhịn được nhìn về phía thạch động tối om tĩnh mịch.

Phương Dao thăm dò xong lượn về trước mặt hắn: "Trong phủ không còn ai đáng ngại nữa. Vô Diện không về kịp, Viên Huyễn ở nơi xa, ngoại trừ phòng công tử và thạch động ra không nơi nào treo bùa, giăng kết giới cả. Người muốn vào thạch động đó xem thử ư?"

Tưởng Hoàng lắc đầu: "Lục Minh Quy ăn quả đắng hai lần trong lòng có đề phòng rồi, hắn đi xa không cử ai ở lại, hừ... trong chuyện này có bất thường. Tạm thời tìm hiểu san hô ngươi lấy ở biển trước đi, ta cảm thấy nó rất quen."

Mí mắt Phương Dao khẽ động: "Trước kia công tử từng nhắc kiếp trước qua biển độ kiếp, chính người trao san hô giúp công tử thành tiên. Nội đan của Vô Diện đang ở trong người công tử, có thể... tiên thuật hồi phục mới gây ra thiên tượng lại thường, đáy biển dị biến!"

Tưởng Hoàng giật mình, không ngờ có chuyện như thế, hắn xoa nhẫn trên tay kìm nén thân thể run rẩy: "Nội đan đó vẫn chưa hoà nhập, nếu như ca ca hấp thụ nó hoàn toàn sẽ tốt hơn nhiều." Hắn nhìn Phương Dao: "Ta biết rồi, ngươi không cần ngăn cản, không đảm bảo phần thắng ta hành sự lung tung nữa đâu."

Nhưng mà con bị cướp rồi, nếu hắn không làm gì đó đợi Lục Minh Quy làm xong bước cuối cùng, thời gian trong huyễn cảnh là hiện thực giao nhau, hắn sẽ mất tất cả. Đầu óc hắn rối tung, vừa mong mọi chuyện đẩy nhanh, vừa sợ thời gian thấm thoát vài cái búng tay, bản thân không đối phó kịp. Hắn phải làm sao mới tốt?

"Từ chỗ đứa bé người hái được bông hoa rồi?" Lúc đó Phương Dao ở ngoài canh nên không dám chắc, trong phòng xảy ra dị tượng, hắn ngửi thấy mùi hương ngọt nị rất quen nhưng hoàng thượng không nhắc đến: "Xảy ra chuyện gì?"

Mặt Tưởng Hoàng xám xịt: "Hoa chưa kịp nở hết đã tàn rồi. Ảo cảnh tái hiện lại những thời khắc quan trọng nhất trong đời ca ca... ta không còn quan trọng rồi đúng không? Cho nên, trong tâm trí ca ca không còn hình ảnh của ta nữa."

Bình Luận (0)
Comment