Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 69

Tưởng Hoàng dựa vào chiếc vòng tìm đến điện thờ, trong lòng có hàng trăm câu hỏi đan xen. Sao ca ca lại đến đây? Có phải đã nhớ được gì? Suy nghĩ này khiến hắn bị đả kích, vô số mũi nhọn vô hình đâm thủng người hắn.


Trong điện tối om không có mùi hương nhang đèn, gió thổi âm khí từ lòng đất lên bao phủ lấy miếu thờ, Tưởng Hoàng thấy rùng mình dáo dác nhìn xung quanh. Lại thấy rất nhiều phù chú nối nhau trên mặt đất, bày trận giam giữ. Trận này không giữ chân nổi hắn, điều hắn lo là khi mình phá trận Thẩm Huyền Quân đang mắc kẹt đâu đó trong trận sẽ bị thương.


Trên trán Tưởng Hoàng đầy mồ hôi lạnh, âm khí từ trong miếu thờ tỏa ra hệt như hôm nay là một đêm rét đậm. Quỷ hồn phủ trên không trung, giăng màu xám xịt kín cả bầu trời. 


Là ai dám giở trò muốn bắt người của hắn? Mặt Tưởng Hoàng lạnh băng thăm dò vị trí của y, tay ấn kết giới giáng xuống đất. Âm khí thoái lui cực nhanh, như hòa tan vụn vỡ vào vạn vật thế gian. Hắn chưa hết đắn đo, sương mù ồ ạt tràn ra bao trùm lấy mặt trận, gió mây cuồn cuộn mang theo hơi lạnh xâm nhập từng lỗ chân lông. Tim hắn đập dữ dội mặt mày tím tái, sinh mệnh bị bóp chặt, đủ loại cảm xúc quấy loạn trong lòng. Cơn lạnh này thổi thẳng tới phế phủ, sợ là ca ca chịu không nổi luồng tà khí moi tim khoét ruột này.


Dự cảm không lành điên cuồng xâm chiếm, báo động hắn phải nhanh phá trận nhanh chóng, nếu không…





Thẩm Huyền Quân cuộn người ngây ngốc, trên người y xuất hiện một chiếc áo lông xanh thẫm, dường như y đang ngủ, lại như đang hôn mê mụ mị, cứ thổn thức nấc nghẹn, không có ai bên cạnh an ủi oan ức của y lúc này. Như có người nào đó đang gào thét, lúc thì khản đặc, lúc thì trầm lãnh, tâm trạng y luôn tràn ngập sự tuyệt vọng và oán hận nặng nề, ký ức tươi đẹp bị hủy hoại một cách tàn nhẫn nhất.


Có ai đó đang nhìn y, là ánh mắt thân thiết yêu thương hay lạnh lẽo? Sao y lại thấy lòng buốt giá thế này? Không chút an tâm nào, chỉ thấy xót xa vô vàn, mong đợi điều gì đó trong khoảng lặng vô tận này. Trong lúc đang tự hỏi sao người đó không đến gần y thêm chút nữa, sao phải khiến y chờ đợi trong vô vọng thế này… bỗng có một ngón tay lạnh buốt chạm vào gò má.


Thẩm Huyền Quân khẽ run…


Y chợt nhớ đến những chuyện vừa xảy ra tại nơi đây, có người đã ôm y vào lòng khẽ nói: "Ta thật sự không có nhiều thời gian."


Thẩm Huyền Quân không cự tuyệt sự thân mật này, miệng lưỡi đều khô nóng.


Hắn xoa lưng y cực kỳ dịu dàng: "Chiếc gương đó tạm thời đừng dùng đến."


Hiện giờ y mang thai rồi không thể kích động, hắn chỉ có thể chờ đợi, dù sao cũng từng chờ đợi rất lâu.


Ngực Thẩm Huyền Quân thắt lại, chiếc gương đó y đã giấu đi, không dám đối diện. Có lúc bị mộng mị quấy nhiễu muốn phát điên, lật đật tìm chiếc gương đó muốn phá phong ấn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mình trong đó y vô cùng sợ hãi, không thể nào cắt máu nhỏ lên.



"Ta sẽ thường đến thăm ca ca."


Người đã đi một lúc lâu rồi, là ai đang sờ lên gò má y? 


Thẩm Huyền Quân hoảng hốt, trong miếu ngoài y ra không còn ai. Cơn ớn lạnh đọng lại nơi ngực, thấm đầy buồn tim. Y luống cuống nghe thấy tiếng Tưởng Hoàng xa xa vọng lại, không biết từ nơi nào. Bóng máu loang lổ dọa người chụp lên y đè nặng xuống, tựa như ngàn cân trên trời giáng xuống, nghiền nát y thành tro bụi.


Đau quá, đau…


Trong vô thức y ôm bụng mình cố gắng bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, đau đến mặt mày nhăn nhúm, xám xịt.


"Ca ca, ca ca…"


"Ca ca, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi." Tưởng Hoàng ôm siết người trong lòng, nhìn y đờ đẫn mở mắt ra, ánh mắt dại khờ không chút linh khí nào. Ngực hắn càng bị tra tấn dữ hơn, thần hồn đau như bị giã, hắn dè chừng hỏi: "Ca ca?"


Thẩm Huyền Quân ngây dại nhìn hắn một lúc lâu, nức nở: "Sao đến tận bây giờ đệ mới đến?"


Tưởng Hoàng nghẹn lời, bỗng nhớ đến ngày hắn tìm được Thẩm Huyền Quân trong biển người chết, cơ thể bị hư tổn quá mức điên điên dại dại, trong miệng luôn gọi tên người khác. Toàn thân y toàn mùi máu tanh, thương tích trầm trọng mưng mủ, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi trốn tránh không cho hắn lại gần, hắn lòng đau như cắt. Thẩm Huyền Quân cứ cuộn người lại, không thèm để ý vết thương bị ép chảy máu, thu người lại thật nhỏ không để hắn chạm vào, luôn miệng xin tha, cầu xin hắn đừng tìm đến y trút giận nữa.


Hắn kinh hãi rất nhiều, giữa họ dây dưa giày vò nhiều năm, Thẩm Huyền Quân chưa từng để lộ ra bộ dạng này. Đờ đẫn ngây dại, không có chút sức sống nào, biến thành con rối hỏng bị người ta vứt bỏ. Từ trong người y phát ra hơi thở nát rữa quấn quanh lấy bộ xương khô đang dần mục ruỗng. Hơi khí của người chết này, thân ảnh u ám làm hắn hổ thẹn, oán hận chính mình. Hơn tám năm chịu khổ, y chưa từng để lộ bộ dạng này trước hắn, bởi trời sinh y kiêu ngạo hơn người, trong lòng y hắn mãi là một mối thương tâm, bất cứ giá nào cũng không được để lộ bộ dáng hèn yếu trước người mình yêu.


Lúc bị hắn ép đến con đường hèn mọn nhục nhã nhất, Thẩm Huyền Quân luôn né tránh ánh nhìn của hắn, bất kể là bị ai chế nhạo, ánh nhìn khinh thường sỉ nhục của hắn luôn làm y đau lòng nhất.


Gương mặt quỷ diễm u ám, hơi thở nặng nề đứt quãng bất lực để cơn ho đọa đày, đôi mắt đã không còn trong trẻo ướt đẫm lệ. Tưởng Hoàng rất muốn đưa tay lau những giọt nước mắt ấy. Nhưng chỉ cần hắn đến gần, y sẽ giãy giụa điên cuồng tự làm bị thương chính mình. Đổi lại là ngày xưa, hắn sẽ tươi cười lãnh độc, thỏa mãn đến mức nào? Nhất định sẽ thống khoái cười vang trời, thích thú giẫm lên người y đay nghiến.


Một cơn gió thổi qua, bất giác trong lòng sinh ra một tầng hàn ý công tâm, chuyện cũ luôn làm cho hắn thấy tâm đau đớn vặn vẹo. Nghe từng lời mong mỏi hắn đến bên cạnh, tình cảm ẩn sâu trong đó vẫn có chút khác biệt với những năm tháng yêu đến cuồng dại. Từng hình ảnh cùng năm tháng vàng úa ấy đều là dao xẹt qua da thịt lăng trì từng chút, hắn đem y ôm sâu vào trong ngực, móng vuốt đang cào xé tim hắn mới dừng lại đôi chút: "Ta đến rồi đừng sợ, đừng sợ…"



Tưởng Hoàng ngập bi quyết nồng đậm, giấc mơ đẹp đẽ của hắn, hạnh phúc khó khăn lắm mới có được luôn bị đe dọa, răng hắn va cầm cập vào nhau. Thẩm Huyền Quân trong lòng hắn run rẩy vài cái kêu: "Đau quá."


Hắn giật bắn người, vội vàng ôm y chạy đi tìm đại phu, trong đêm tối con đường sâu hun hút, miếu thờ hắn bày trí tỉ mỉ từng chi tiết, nhang khói không ngớt. Bất kể lúc nào đều có đèn đuốc sáng trưng, lúc này lại lạnh lẽo quỷ dị như ma ám.


Lúc về đến dịch quán đã là trưa hôm sau, Tưởng Hoàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, giữa sân toàn mùi máu tanh, có tiếng kêu la yếu ớt giữa trời nóng bức khiến hắn chán ghét. Tiếng roi quất trong sân nghe rất lớn, nối tiếp nhau như thủy triều. Nghĩ đến bọn chúng không chăm sóc ca ca cẩn thận, để người chạy ra ngoài suýt nữa xảy ra chuyện, mặt hắn tím tái nổi giận bừng bừng: "Đánh chết."


Họ đã bị trừng phạt cả đêm, nghe những lời này hoảng đến nói năng lộn xộn, liên tục xin tha.


Thẩm Huyền Quân được hắn ôm trên tay, khẽ cựa quậy, Tưởng Hoàng vừa sợ y bị làm ồn càng sợ y ngửi thấy mùi máu tanh lại khó chịu buồn nôn, bước chân gấp gáp hơn. 


Những điều này sao giấu được Thẩm Huyền Quân chứ, y mệt đến không mở mắt nổi, khe khẽ bảo: "Trong bụng còn có đứa nhỏ, không nên động đến chết chóc."


Tưởng Hoàng cắn răng nhưng vẫn chấp nhận thỏa thuận: "Được, theo ý ca ca."


Hắn đưa người về dịch quán là để nghỉ ngơi thật tốt, thầm oán hận thuyền quá lớn không chen vào được cổng thành, nếu không hắn đã sai người neo thuyền thật gần, nhanh chóng đưa y đến nơi thuyền rồng mát mẻ, thoải mái. 


Tưởng Hoàng đợi y ngủ sâu mới rón rén rời phòng, hắn vẫn còn nhiều chuyện đau đầu, chuyện của Tây Uyển Nghi vẫn chưa giải quyết xong. Đang mải mê suy tính, bỗng hắn nghe có tiếng nói trẻ con quen thuộc.


Tiếng cười nói sau hòn dã sơn trong veo như nước, rất lâu rồi hắn không nghe tiếng cười vui vẻ như thế. Tưởng Hoàng chua xót đi lại gần hơn, dõi mắt nhìn một lớn một nhỏ đang chơi đùa.


Bạch Nhất Vân đứng trong gió, tựa như tỏa hương ngàn dặm. Có một suy nghĩ vội vàng xẹt qua, hắn dẫn cô đi theo, vốn là đã có suy tính này. Nếu cô ta đã giống Tây Uyển Nghi hơn chín phần, cho người uốn nắn, mượn cớ cô ta mang thai suy yếu, đứng cách mấy bức rèm có lẽ y sẽ không nhận ra. Trong lòng hắn sóng gợn lo âu, hắn không dám mong y một lòng tin tưởng không có chút nghi ngờ, song chuyện đến mức này hắn chỉ có thể ôm hy vọng thôi.


Có kẻ nào sợ hãi bóng tối mà không chạy về phía ánh sáng đâu? Hắn không thể thoát khỏi gọng kìm trong cái vòng luẩn quẩn tự tạo nghiệp này, ngần ấy đấu tranh lựa chọn, hắn vẫn dùng cách lọc lừa y! 



Tưởng Hoàng khẽ nhắm mắt, âm thanh vui đùa ngày càng rõ, Nguyên Dương như bắt được con cá to, nhìn nó vẫy nước tung tóe cười thêm giòn giã. Đã bao lâu họ đã không thể nhìn nhau mỉm cười. Hắn cứ đứng đó trong buổi hoàng hôn mờ mịt quyến luyến tình cảm ngày xưa.


Đợi đến khi Nguyên Dương chơi thấm mệt, Bạch Nhất Vân đưa về phòng nghỉ ngơi. Phòng bếp có chuẩn bị chè hạt sen ướp lạnh, Nguyên Dương ăn được nửa bát, trước cửa phòng có bóng người đi tới, lặng lẽ đứng đó.


Trên tay Tưởng Hoàng cầm một món đồ chơi bằng gỗ, đã cũ, chất gỗ bị thấm nước để lại từng vệt loang lổ. Tuy là vật năm cũ nhưng lâu nay Nguyên Dương vẫn nâng niu trên tay. Mỗi ngày đều dành thời gian ngắm nghía, tỉ mỉ lau từng đường nét, vân gỗ… Vì thế khi hắn nhìn thấy món đồ này nằm lẻ loi trong rương đồ không ai ngó ngàng tới, tim nhảy dựng lên đầy đau đớn, không sao hít thở được.


Những lời Nguyên Dương nghe được hôm đó mãi là bóng ma chia cắt tình cảm của họ. Vết thương ấy làm sao khép miệng, nó chỉ là một đứa trẻ, nỗi đau này theo cùng năm tháng đến khi trưởng thành, khắc sâu bao nhiêu, hắn không dám nghĩ.


Trong phòng có thắp cả đèn dầu và nến, quầng sáng ấm áp bao phủ quanh bóng hai người. Tưởng Hoàng ngồi xuống giường, chần chừ nói: "Món đồ chơi này con không thích nữa sao?"


Nguyên Dương nhìn một lát, ngón tay khẽ cử động nắm chặt chốc lát, cuối cùng vẫn thả lỏng tựa như buông bỏ hết thảy: "Sợ hỏng nên cất trong rương ạ."


Tưởng Hoàng cho rằng mình miệng lưỡi không thua kém ai, không ngờ có ngày do dự, không nói được mấy câu ra hồn. Sắc mặt hắn vẫn còn hơi uể oải, ngập ngừng không biết tiếp lời làm sao. Dường như mọi thứ đều đã thay đổi, trước nay sở thích của Nguyên Dương luôn giống hệt y. Từ bao giờ trong phòng không còn hương mai, hương lê như trước, nơi góc bàn chỉ có mấy nhánh cỏ hương, không rực rỡ, chỉ có hương cỏ xanh, thoạt nhìn rất yên bình thoải mái, song cũng là mất mác.


Có thể nó nghĩ hoa là do hắn trồng, không muốn động tới nữa. Hắn không biết phải làm sao mới giải thích chu toàn.


Nó tránh xa mọi thứ dính dáng tới hắn, không buông lời trách móc, cứ thế âm thầm cắt đứt tình cảm thắm thiết dành cho hắn bấy lâu.


Tưởng Hoàng mang nặng tâm tư, cứ như lăn qua lăn lộn trong đám than hồng, cháy rụi xương cốt vẫn phải cố gắng chịu đựng. Rất nhiều chuyện đột nhiên ùa đến trong chớp mắt, khi ngoảnh đầu lại phát hiện gương mặt Nguyên Dương vẫn vô cùng non nớt, tim càng nhói đau. Hắn đưa tay khẽ vuốt v e lồ ng hoa chim tước trên tay, đường khắc trên đây chỉ là hàng thứ phẩm, hoa tả không đẹp, các chi tiết nhỏ đều xô lệch.


"Năm đó chính tay ta đã chọn món quà này cho con." Trong miệng đều vị đắng nghét, da mặt hắn xô lại đầy đau khổ, lộ ra nhiều dấu tích thời gian. Nguyên Dương hơi sững sờ, nó từng nghĩ có lẽ phụ hoàng không bao giờ biết mệt mỏi, sẽ không bao giờ già đi.


Dòng thời gian như thác đổ, thoáng chốc đã qua nhiều năm. Cái nóng oi bức của ngày hè năm ấy phá thời không quay trở lại. Hắn nhớ mùa hoa phượng hoàng đỏ năm đó kéo dài rất lâu, sợ Thẩm Huyền Quân sợ nóng không quen, hắn tìm mua một biệt viện ở gần suối. Trong phòng luôn có băng hạ nhiệt, guồng quay nước xối nước bên hồ lên mái ngói, cả phòng chìm trong luồng không khí mát mẻ như những ngày mưa rào. Hắn cẩn thận từng chút một, sai người trồng thêm cây quanh viện lấy bóng mát, khi có thời gian, hắn cưỡi ngựa vượt đường xa đến đây, cùng y đi dạo.


Hôm đó hai người nhân lúc trời mát đi dạo, lúc ngang qua đình bên hồ Hỷ Tước tránh nóng, nhìn thấy gia đình người ta chơi đùa vui vẻ. Tưởng Hoàng cao hứng chỉ vào tiệm đồ trang trí gần cầu lục giác: "Con của chúng ta nhất định đáng yêu như thế…"

Thẩm Huyền Quân nghe thế hơi xấu hổ, gần đây hắn luôn nhắc đến chuyện vui này, y cũng sinh lúc lòng chờ mong. Đột nhiên có món đồ chơi nhỏ lăn đến bên chân hắn, Tưởng Hoàng vui vẻ nhặt lên trả lại. Bé gái xinh xắn đáng yêu, trên người mặc áo cá chép màu đỏ tươi, cực kỳ hợp với hai má hồng nhuận đáng yêu, nó cười híp mắt, bất ngờ nhón chân hôn hắn một cái.


Hắn nhìn theo bóng bé gái đó rất lâu, lúc quay lại nắm bàn tay y nài nỉ: "Hay là chúng ta cũng tìm một món đồ chơi cho con đi."


Biết hắn luôn khát vọng việc này, Thẩm Huyền Quân không muốn làm hắn buồn bã. Việc mang thai rất khó nói trước, người phàm và thần tiên càng có rào cản đáng sợ, con đường trúc trắc phía trước, chỉ sợ hắn không thể cùng y đi đến trọn vẹn. Song, bước vào trong tiệm đồ cổ đó y lại là người không rời mắt nổi, cả hai tìm miệt mài đến tối muộn, Tưởng Hoàng hí hửng mang lồ ng hoa chim tước khoe trước mặt y. 



Hắn nâng niu món đồ trên tay, ánh mắt say đắm sáng ngời. Chiếc lồ ng chim làm bằng sợi vàng bện thật khéo, kết hợp tinh tế với đá quý, san hô, hổ phách, lấp lánh nhưng không hề chói mắt. Chim tước trong lồ ng đậu trên nhánh cây, bao quanh là hoa xuân đua nở, chim quý ngửa mặt ngậm đài hoa.


Thấy Tưởng hắn muốn mua món đồ này, Thẩm Huyền Quân vừa mừng vừa lo, nhìn thấy món đồ này mỗi ngày, đêm đêm ôm mơ mộng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng đau.


Tưởng Hoàng cắn vành tai y, hân hoan nói thêm: "Không sao, ta bảo ông chủ giữ nó lại không bán, bảo vật của chúng ta không ai có thể đụng đến."


Ông chủ ban đầu do dự, thấy hắn chi rất nhiều tiền, trưng ra khuôn mặt bóng dầu cười toe toét, luôn miệng bảo: "Được, được."


Lúc rời đi, Thẩm Huyền Quân ngoái đầu lại nhìn mấy lần, luyến tiếc không thôi. Tưởng Hoàng vẫn nhớ ánh mắt của y khi đó, nhiều đêm bị tiếng thổi tỉnh giấc hắn đều mơ hồ thấy đau tận tâm can. Không thể tin nổi, đôi mắt trong quá khứ ấy đã nhuốm màu máu, từng dòng huyết sắc chui vào ngực hắn cắn xé, trả lại hết tất cả oán thù.


Cắn xé bao nhiêu cho đủ?


Không bao giờ… vĩnh viễn không bao giờ đủ.


Cả đêm lẫn ngày hắn đều mơ thấy y đến bên cạnh hắn mỉm cười, giấc mộng đẹp đẽ đó đến thật nhanh, rời đi cũng vội vã. Khi bật dậy người đã ướt mồ hôi, hắn th ở dốc kịch liệt, mờ mịt ngồi lặng ở trên giường. Tuyết đè đứt trúc, cái lạnh xuyên qua tầng tầng cửa điện vào trong phòng, màn sa bị ai đó cuốn lên, song bóng người quá mờ nhạt. Tưởng hoàng hoảng hốt không nhìn ra được, cố chấp đuổi theo.


Vẫn là ảo giác ư? Hằng đêm trong gió luôn mang mùi hương trên cơ thể y, cả âm thanh dịu dàng ngày trước vang bên tai rõ mồn một. Chỉ cách mấy bước, hắn lại luôn đến muộn. 


Luôn là như thế, mỗi lần để vụt mất bóng hình y, hắn ôm ngực, cảm nhận nơi đó trái tim đập thình thịch, đau tận xương tận tủy.


Có ai biết đến tận bây giờ cùng người mình yêu ở bên nhau, mỗi khi giật mình tỉnh giấc hắn đều ngoái đầu sang bên cạnh nhìn, cứ sợ y vẫn còn trôi dạt ở nơi núi thây biển máu chưa từng về bên cạnh hắn. Những ngày qua đều là hắn tự lừa người lừa mình, ôm ấp một giấc mộng ảo giả dối. Tội nghiệt của hắn sâu dày, vô số chuyện gian ác chất chồng không thể rửa sạch.


Bàn tay hắn lạnh ngắt cẩn thận sờ lên món đồ chơi đã bị năm tháng mài mòn, hệt như sờ lên chính vết thương lòng của hắn. Từng chút, từng chút cảm nhận những vết tích trầy xước. Khi chạm vào vết gãy, đầu ngón tay của hắn nhói lên, nơi đó đã được dùng keo dán thật chặt, nhưng nhìn bằng mắt thường vẫn có tỳ vết, khi chạm vào vẫn gồ lên. Bên dưới lồ ng ngực trái tim của hắn nảy lên, hoảng sợ sâu nặng.


Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, môi hơi run rẩy: "Cũng chính ta làm hỏng nó."


Nguyên Dương nhìn hắn, ánh trăng gờn gợn trên phiến lá để lại trên gương mặt non nớt những cái bóng đen loang lổ. Nó ngẩn ra giây lát, lại cúi đầu nói thêm: "Phụ thân nói do người đi trên đường trơn trượt, bất cẩn làm gãy."


Tưởng Hoàng cắn môi, hắn phải nói ra thật sao? Dưới ánh nến lay lắt, hắn hỏi lòng mình thật kỹ, có thể một khi nói ra giữa hắn và đứa bé này sẽ không bao giờ có thể nhìn mặt nhau nữa. Nhỡ đâu… trong thâm tâm hắn bất lực…

Bình Luận (0)
Comment