Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 9


Thẩm Huyền Quân ngủ không ngon cảm thấy người cứ nóng lạnh từng cơn, bàn chân lạnh ngắt vô cùng khó chịu.

Vì không muốn ai quấy nhiễu nên y bảo các người hầu ra ngoài trong phòng lúc này đáng ra không nên có người đến nhưng y lại phát hiện có người đang đến.
Tự dưng đang mơ màng cảm thấy có người thêm chăn, bàn tay ấm áp xoa xoa chân mình, cao dược mềm mượt thấm vào da khiến y thấy dễ chịu hơn rất nhiều, khẽ hỏi: "Là đệ à?"
Người đến không trả lời, hơi mím môi.
Hơn ai biết hắn biết người y mong chờ là ai, là một kẻ không nên mong chờ.
Là kẻ mà hắn muốn rủ bỏ hết tất cả mối quan hệ, không muốn ai biết mối liên kết giữa họ, hắn là ai? chính hắn cũng nhiều lần tự hỏi.
Không có câu trả lời.
Bàn tay kia vẫn không ngừng ủ ấm chân y, hỏi: "Vẫn thường xuyên ngủ không ngon thế sao? Lúc nào cũng kén ăn, bệnh cũng không chịu dùng bữa lấy sức, hôm nay ăn uống thế nào?"
Y không còn sức trả lời trong sự quan tâm dịu dàng đó dần thiếp đi, chìm trong giấc mơ ngọt ngào.
Chỉnh sửa lại xiêm y trên da thịt mềm tươi nhẵn nhụi tinh tế như được người ta mài giũa nên, không...là kiệt tác của tạo hóa.

Cách một tấm mành cám dỗ cùng dục vọng ngày càng dâng lên khiến ta nảy sinh những ý định không đứng đắn.
Đôi mắt của y, nụ cười của y..
Rõ ràng chỉ là nụ cười thoáng qua lại tản mát dụ hoặc.
Dục vọng này như màn mưa triền miên, quấy nhiễu hắn ngày đêm không ngừng.
Ngồi bên giường thấy Thẩm Huyền Quân như đang rơi vào một cơn mộng đẹp nhưng tóc mai vẫn còn tàn dư của cơn khó chịu vừa rồi, ươn ướt.
Sắc dục hoà vào sát cơ, lại ngập ngụa thù hận.

Hai người họ rốt cuộc ai đáng hận hơn, ai đáng thương hơn? Trong nụ hôn ẩm ướt đầu lưỡi đan xen, giữa răng môi có tiếng liếm láp ám muội, hắn đã nghĩ đến điều gì?
Căm hận! nhục nhã! nhiều nhất là ghê tởm!
Dây dưa thân xác mà luôn thấy toàn thân lưu lại vết bẩn, oán hận rít rào trong đêm tối chỉ mình hắn nghe, thế nhưng không thể dứt ra, hắn còn nhiều điều phải làm, nhiều việc cần phải toan tính.
Hắn chưa từng nghĩ những việc hắn dày công sắp xếp lại biến thành cơn ác mộng giày vò hắn ngày đêm, là kịch độc ăn mòn xương tủy....
Lúc Thẩm Huyền Quân tỉnh lại hắn đã đi rất xa, dù y muốn tiễn hắn nhưng cũng không nỡ trách người đi không lời từ biệt.
Bởi vì ai ai cũng không nỡ, y sợ mình sẽ giữ hắn lại không chịu buông tay.

...
Tưởng Hoàng lần này đi với cương vị sứ giả đàm luận với với vua nước Sở, thường thì hai nước giao tranh không giết sứ giả trong lòng y vẫn có chút lo lắng.

Nhiều đêm nghe tiếng tim đèn nổ mà giật mình cả sách trên tay cũng đánh rơi.
Hoàng thành đang ngập trong băng giá mưa sa gió giật suốt đêm, thân thể Thẩm Huyền Quân hư hàn ở trong phủ của hắn nhìn ngọn nến tù mù, hành lang dài hun hút.

Mấy chậu hoa thủy tiên đặt trong phòng cũng tỏa ra mùi hương lạnh lẽo hơn thường ngày, y nằm một mình nghe tiếng gió rì rào suốt đêm.
Người hầu đã ngủ hết chỉ có Lan Tường ở phòng bên giúp y thay than, Thẩm Huyền Quân muốn chạy sang hỏi hắn chút tin tức bên ngoài nhưng đêm đã khuya.

Y xỏ giày đi đến mở cửa sổ kéo màn lụa nhìn mưa tuyết rả rích, mặt hồ dập dềnh.

Cuối cùng y không chịu được lấy giấy viết cho hắn một phong thư hỏi thăm, cuối thư lại viết: Đợi khi đệ về chúng ta đi dạo Tây Hồ, nghe khúc Tây Giang Nguyệt nhé.
Đợi sáng đưa thư mà y miết tới miết lui đến sờn góc.
Trời hừng sáng y đứng dậy nhét thư vào ống trúc buộc lên chân Chẩm Thượng, loài hải đông thanh này được huấn luyện rất kỹ, lập tức hiểu dang cánh bay về phương xa.
Thẩm Huyền Quân không biết mình nhớ hắn hay nhớ mùi vị sa trường, y vẫn còn đang hoang mang khó hiểu, có những chuyện đã không còn như ngày trước.

Có người vẫn có dã tâm bừng bừng, có người tâm tư nguội lạnh, có người vinh hoa phú quý có người sa ngã bất phục.

So với họ y vẫn cảm thấy mình tốt lắm, ít nhất vẫn còn có hắn bên cạnh.
Y nhắm mắt thu lại tia thất thần, mặc áo choàng che kín người bung ô ra ngoài.
Đêm đó, Tưởng Hoàng theo lệnh ngầm của hoàng đế luồng sâu vào trong quân địch.

Mấy ngày nay tâm tính của hoàng thượng vô cùng nóng nảy, con gái trưởng bệnh chưa khỏi, quân địch lại lăm le ngoài biên ải.

Trong thư phòng thường xuyên nghe tiếng đổ vỡ, hắn còn mấy lần bị ném trà nóng khi báo cáo quân tình.

Ngoài quan ải, quân kẻ thù mang theo lương thảo tươi tốt, quân thiết kỵ dũng mãnh khí thế đống đô gần sông Giang, dưới chân núi Lạc.
Nước Sở có lợi thế là địa hình đi vào hiểm hóc dễ thủ khó công, tướng quân nước Sở dã tâm bừng bừng thôn tính các bộ tộc nhỏ, tăng cường thao luyện binh lính.
Sau khi Thẩm Huyền Quân trọng thương trong trận chiến Ưng Lạc hai năm trước, phòng thủ nước nhà thủng một lỗ hổng lớn, hoàng thượng vừa bình loạn Kỳ vương làm loạn bên trong vẫn nội thương đầm đìa.

Khi nghe nước Sở lăm le tiến đến đã luống cuống tay chân, khó khăn kiềm chân họ ở ngoài biên ải.
Nước Sở nằm ở phía bắc, khí trời lạnh thấu quân nhà Tần dù trải qua giá lạnh luyện tập vẫn khó thích nghi.
Vì chuyện này mà hoàng thượng luôn lo lắng gầy đi nhiều, suốt ngày ở thư phòng với đống tấu chương chất cao hơn người, trong phòng ngập ngụa mây đen nặng nề.
Tưởng Hoàng thường nghe hoàng thượng nói: "Thẩm Huyền Quân vì chuyện năm xưa mà người lưu lại mầm bệnh, tuy vẫn có thể chống đỡ nhưng thân thể không như trước giao cho y trẫm không thể yên tâm.

Để ở dưới trướng khanh phò tá, có điều y quá ngay thẳng, mà đôi khi trên chiến trận cần phải có chút thủ đoạn."
Là tướng thống lĩnh vạn quân? Chuyện xưa hiện rành rành ở trước mắt là bài học chẳng hay ho.

Tưởng Hoàng nghe thế chỉ cúi đầu không nói thêm vào.
Đến khi nước Sở ngông cuồng đòi lấy công chúa, dựa vào việc đã chuẩn bị lương thảo đầy đủ, nhân lúc nước Tần thương tổn rèn binh luyện tướng.

Muốn lấy đi hai hai thành ngoài biên ải coi như cho công chúa bồi giá, thưởng thêm vàng bạc cho chúng khai thác khoáng sản.

Nếu nhân nhượng về lâu dài nước Tần sẽ trở thành kho tiền mặc chúng bòn rút mất.
Trong mắt hoàng thượng bừng lên ngọn lửa: "Hai thành ngoài biên ải dùng trấn thủ nước ta, có bức bình phong thiên nhiên vô cùng kiên cố.

Là nơi quan trọng sao có thể giao ra? Kỳ vương tạo phản mượn binh nước khác, trẫm không dám chắc nước Sở có trong những người hắn nhờ vả, nhưng có thể thấy đối phương đã thăm dò nước ta rất kỹ."
Kỳ vương đang bị giam lỏng trong tông thất, tước bỏ danh phận hoàng đai.
Kỳ vương? Hoàng thượng gọi hai chữ này cũng mỉa mai quá, hoặc là người đã quên mất huynh đệ của mình tên gọi thế nào!

Tưởng Hoàng lo âu: "Dám hống hách như thế nhất định đã có chuẩn bị hết thảy.

Thần nhận được tin không ít nội gián đã xâm nhập vào thành Nhữ Dương, tuy bọn chúng không đông bằng quân đội nước ta nhưng...."
Ánh tà dương soi qua khe cửa chiếu lên nền ngọc khảm hoa, trong không gian u tịch chết chóc công công tổng quản mang theo nỗi sầu lo hối hả báo tin: "Không xong rồi, không xong rồi, trong cung đã có dịch."
....
Đêm nay, Tưởng Hoàng mang hai mươi khinh kỵ luồn sâu vào quân doanh địch, muốn đốt kho lương.

Quan trọng hơn, hoàng thượng muốn quân địch cũng nhiễm bệnh dịch.
Không ngờ lúc quay ra bất ngờ vấp phải mấy ngàn phục binh của đối phương mai phục trên đường, quân mã mang theo ít còn hao tổn không ngừng.

Vòng vây cung tên ngày càng hẹp, rất nhiều thủ cấp rơi dưới đất lăn lóc mấy vòng dưới đất vẫn nở nụ cười quỷ dị.
Lúc trời vừa rạng hồng nhạn đưa tin, chủ tướng nước Tần trúng tên bị thương không rõ tung tích.

Tay Thẩm Huyền Quân run run nhìn mấy chữ ngắn ngủi viết trên tấm lụa bạch, thâm tâm hoảng hốt.

Y không thể tin, vội vã rời khỏi hoàng thành.
Thẩm Huyền Quân vẫn đang bị cấm túc.
Gió tuyết như đóng thành từng khối băng vụn quất vào người lẫn ngựa, Thẩm Huyền Quân nghiến răng lao ngược chiều gió, mặc kệ vết thương rách ra tái lại.

Y không băng bó vết thương của mình hướng về phía bắc mà đi.
Bôn ba ngày đêm không ngừng nghỉ, đường ra trận máu tuyết lênh láng, mùi tanh nồng nặc.

Y nhìn thấy nhiều xác binh bị bỏ quên nơi chiến trận thảm khốc, đi đâu cũng vấp phải thi thể.

Y biết Tưởng Hoàng từ nhỏ đã học y biết tự chăm sóc mình, nhưng nơi này thuốc thang thiếu thốn kẻ thù nhe răng.

Lỡ như sốt rét phát run không người bên cạnh chăm sóc.
Ý nghĩ đó chỉ lóe lên một lần đã khiến y phát run, lấy tay che tuyết bay rát mặt, lặng lẽ rơi lệ.
Thẩm Huyền Quân không biết mình từ bao giờ trở nên yếu đuối dễ khóc, lệ nóng làm mắt đau rát như bị khoét ra.


Y ấn mí mắt, chợt có ảo giác khắp nơi đỏ lòm, núi xanh thoáng chốc bạc trắng.
Y hơi sững sờ đi tìm những nơi hang núi người có thể trốn được, nơi nào có thầy lang chữa bệnh, không ngại quân thù rà soát, không sợ rét lạnh tìm kiếm không chút ngơi nghỉ.
Vào một đêm tối muộn, bàn tay Tưởng Hoàng như bị gió lạnh đông cứng, ánh kiếm sáng rực không ngừng chém chém giết giết.

Hắn bất chấp đao kiếm cưỡi ngựa xong tới, chiến mã cướp trên đường không ngừng hí vang xong vào mưa tên.

Ánh mắt không ngừng dán vào người trên lưng ngựa được bảo vệ kín cẩn trong vòng vây, rút tên bắn.
Kỹ thuật bắn tên của hắn là do Thẩm Huyền Quân dạy nhưng ít ai biết, hắn bắn tên giỏi hơn y nhiều.
Binh lính đi theo hắn đều hiểu, dù họ có chết ở đây cũng phải khiến cho đối phương thương tổn nặng nề.

Cá chết lưới rách!.

Bên cánh rừng gió ngừng, cả đuốc cũng tắt ngấm Thẩm Huyền Quân giẫm lên lưng ngựa tay kết ấn, bạch quang rực rỡ xé rách màn đêm.

Dáng vẻ y băng lạnh lộ ra giữa trăng tròn tước đoạt hết sinh mệnh cây cối xung quanh, khu rừng tĩnh lặng héo tàn trong nháy mắt.
Khoảnh khắc đó khiến người khác kinh hãi không kịp phản ứng, phảng phất như ngửi thấy máu tươi nhỏ lên cánh sen thơm ngát, mùi vị đó hòa lẫn với nhau rất khó tả.

Không gian ngày càng mở ra rộng lớn có thứ gì đó không ngừng sôi sục trào ra, tanh nồng dữ dội.

Khắp nơi đều vang lên tiếng vẫy vùng người đầy máu loang, bị lôi vào không gian khép kín kia.
Tưởng Hoàng nhìn thấy vầng trăng tròn dần đỏ lên quái dị, thân hình mỏng manh của Thẩm Huyền Quân bỗng lảo đảo không nén được lao về phía y như tên bắn.

Sắc mặt y trắng bệch khóe môi còn vương máu, hắn nhẹ nhàng lau rồi ôm người vào trong lòng.
Y nhìn hắn ánh mắt chứa biết bao nhiêu nỗi niềm sắc mặt như trong suốt, giọng run run: "Ta tìm được đệ rồi."
Hắn cất giọng rên rỉ như thú bị thương: "Ca ca."
Thoáng đó, chuyện cũ đã qua rất lâu..


Bình Luận (0)
Comment