Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 16

Chương 16: Dũng khí

*

Phan Dật Niên đến Bắc Kinh với mục đích muốn xây dựng một đội ngũ riêng trong nội bộ Trung Hải, thực hiện chế độ khoán trách nhiệm: sau khi nhận dự án xây dựng, ấn định số lượng cơ bản, đảm bảo nộp đủ phần quy định, vượt chỉ tiêu thì được giữ lại nhiều hơn, còn nếu không đạt thì tự bù đắp. Nhưng sau một buổi chiều đàm phán với giám đốc hội đồng quản trị Cố và tổng giám đốc Lương, anh vẫn chưa đạt được kết quả. Khi bước ra khỏi phòng họp, đúng lúc anh gặp ông Lý từ Hồng Kông, còn giám đốc Cố viện cớ có việc, rời đi trước.

Ông Lý rút từ trong túi ra ba tấm vé vào cửa, đưa cho mỗi người một tấm, mời cả hai cùng đi xem một buổi biểu diễn. Phan Dật Niên nhìn tấm vé, hóa ra là buổi trình diễn thời trang đầu tiên của Pierre Cardin, được tổ chức tại Cung Văn hóa Dân tộc Bắc Kinh.

Pierre Cardin là nhà thiết kế thời trang quốc tế đầu tiên đến Trung Quốc tổ chức buổi trình diễn thời trang. Mấy ngày trước, báo chí và đài phát thanh đưa tin rầm rộ, trên đường phố treo đầy băng rôn, bảng thông báo dán kín tranh quảng cáo, muốn không biết cũng khó.

Tổng giám đốc Lương nói: “Muốn có được tấm vé này không dễ đâu. Nghe nói, khán giả vào cửa bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ giới hạn trong giới ngoại thương, ngành thời trang, quan chức và kỹ thuật viên. Ông Lý lấy vé này từ đâu, phải nói rõ ràng thì bọn tôi mới yên tâm được.”

Ông Lý cười đáp: “Yên tâm đi, Pierre Cardin là bạn tôi, đặc biệt tặng tôi ba tấm vé này.”

Tổng giám đốc Lương cũng bật cười, lời giải thích này quả là hợp tình hợp lý.

Phan Dật Niên mời cả hai đến nhà hàng Toàn Tụ Đức ăn vịt quay. Trên bàn ăn, anh dùng tiếng Thượng Hải nói: “Tổng giám đốc Lương, đề xuất của tôi chiều nay, giám đốc Cố sẽ đồng ý chứ?”

Tổng giám đốc Lương cũng dùng tiếng Thượng Hải đáp: “Muốn nghe lời thật không?”

Phan Dật Niên nói: “Tất nhiên rồi.”

Tổng giám đốc Lương bảo: “Khó đấy.”

Phan Dật Niên nói: “Cải cách mở cửa đã năm năm, chế độ khoán ở nông thôn thực hiện rầm rộ, thành công lớn. Sao đến khi áp dụng trong doanh nghiệp lại khó khăn thế này?”

Tổng giám đốc Lương đáp: “Cậu phải hiểu, đây là khó khăn do thời đại tạo ra. Chế độ quản lý kế hoạch đã vận hành trong các doanh nghiệp nhà nước bao nhiêu năm, mọi người đã quen thuộc. Bỗng dưng nói thay đổi, cần thời gian để nhận thức lại, tiêu hóa, chấp nhận và thực thi. Đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi nói thêm một câu, nếu cưỡng ép áp dụng điều tiết thị trường, lỡ không đạt kỳ vọng, ai sẽ chịu trách nhiệm hậu quả?”

Phan Dật Niên im lặng. Tổng giám đốc Lương bóng gió nói: “Cá và tay gấu, không thể có cả hai. Nếu cậu nhất quyết làm theo ý mìn, thì phải có dũng khí liều mình phá bỏ mọi giới hạn, đặt mình vào thế không còn đường lui để tiến lên.”

Phan Dật Niên hỏi: “Ý anh là sao?”

Tổng giám đốc Lương nói: “Bước ra khỏi cái lồng của thể chế, phía trước là đường bằng hay vực thẳm, cần những người tiên phong có tinh thần mạo hiểm, dám xông pha, dám tạo dựng.”

Phan Dật Niên như được khai sáng, cười lớn nâng ly chạm cốc với tổng giám đốc Lương, nói: “Cảm ơn.”

Ăn xong vịt quay, cả ba gọi một chiếc taxi, thẳng tiến đến Cung Văn hóa Dân tộc. Sau khi kiểm vé, họ vào trong và ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Phan Dật Niên đưa mắt nhìn quanh, trong hội trường đã dựng sẵn một sàn chữ T, âm nhạc du dương, người đông như mắc cửi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, ánh sáng mờ đi, đèn màu và đèn laser đều chiếu thẳng lên sàn chữ T, nhạc đổi sang bài Casablanca của Bertie Higgins. Những bộ trang phục mà người mẫu trình diễn, với màu sắc rực rỡ, kiểu dáng táo bạo, cùng động tác phóng khoáng, khiến cả khán phòng choáng ngợp. Cuối cùng, hơn chục người mẫu vây quanh Pierre Cardin bước ra chào khán giả. Đó là một người đàn ông da trắng cao gầy, gương mặt nở nụ cười, cúi sâu chào. Tất cả khán giả đứng dậy vỗ tay vang dội.

Phan Dật Niên chợt có một linh cảm rằng, trong ít nhất hai mươi năm tới, người ngoại quốc dáng vẻ bình thường này, cùng thương hiệu mang tên ông, sẽ giữ vị trí không thể lay chuyển trong ngành thời trang Trung Quốc và trong lòng người dân nước này, khó có thương hiệu nào sánh bằng.

Buổi trình diễn thời trang kết thúc, cả ba người Phan Dật Niên đều được Pierre Cardin tặng quà. Phan Dật Niên nhận một chiếc áo khoác dài nam và một chiếc váy liền nữ.

Tiễn tổng giám đốc Lương xong, Phan Dật Niên và ông Lý bước đi trên đường phố Bắc Kinh. Ông Lý nói: “Lần trước ở Quảng Châu, tôi có đề xuất với cậu, cậu đã quyết định chưa?”

Phan Dật Niên chỉ cười, không đáp. Ông Lý nói tiếp: “Khi nào cậu quyết định xong, nhất định phải nói với tôi, tôi rất sẵn lòng đầu tư.”

Phan Dật Niên đáp: “Đợi đến khi dự án tòa nhà Uyên Ương ở Thượng Hải hoàn thành và đưa vào sử dụng, tôi sẽ nói với ông Lý về ý tưởng của tôi, cũng như kế hoạch tương lai.”

Ông Lý sảng khoái nói: “Được, tôi chờ cậu.” Phan Dật Niên ngẩng đầu nhìn trời, lòng nhẹ nhõm, đêm nay sao sáng lấp lánh. Khi đi ngang qua một con hẻm, từ bên trong vọng ra tiếng hát hí khúc Tây Bì Nhị Hoàng, khiến anh cũng muốn bắt chước mà hát niệm, làm điệu một đoạn.

Lâm Ngọc Bảo lên tầng bốn, kéo cửa lưới bước vào phòng, chỉ thấy Tiết Kim Hoa, Lâm Ngọc Phượng và Tiểu Đào đang ngồi quanh bàn ăn dưa hấu. Rõ ràng là chủ nhiệm Mã và Vương Song Phi đã về rồi.

Tiểu Đào reo lên: “Dì về rồi!”

Tiết Kim Hoa nói: “Đi đâu mà để người ta chờ muốn chết.”

Ngọc Bảo thay dép lê, đáp: “Đi gặp bạn từ Tân Cương về.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Gói giấy dầu bọc cái gì thế?”

Ngọc Bảo đáp: “Bạn tặng thịt kho tàu.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Ngọc Phượng, mang thịt kho tàu treo lên ban công cho thoáng.”

Ngọc Phượng không động đậy, nói: “Chờ con ăn xong dưa đã.”

Ngọc Bảo không nói gì, cầm gói giấy dầu đi ra ban công.

Tiểu Đào chạy theo, nói: “Dì sắp cưới rồi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ai nói thế?”

Tiểu Đào đáp: “Mẹ nói.”

Ngọc Bảo định hỏi thêm thì nghe Ngọc Phượng trong phòng gọi Tiểu Đào. Tiểu Đào nói: “Dưa hấu là chú Vương tặng đó.”

Rồi cô bé quay người chạy đi.

Ngọc Bảo treo xong thịt kho tàu, rửa tay rồi bước vào phòng. Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo, ăn dưa đi.”

Ngọc Bảo đáp: “Không muốn ăn.”

Tiết Kim Hoa nói: “Sao thế? Dưa ba hào một cân, không ăn là ngốc.”

Ngọc Bảo bảo: “Ba mươi đồng một cân con cũng không ăn.”

Tiết Kim Hoa nói: “Không biết dây thần kinh nào bị chập.”

Ngọc Bảo không đáp.

Ngọc Phượng cười, nói: “Chủ nhiệm Mã với Vương Song Phi vừa đến rồi đi. Ngọc Bảo này, chuyện tốt sắp đến gần rồi.”

Ngọc Bảo sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Thế à?”

Ngọc Phượng cười khan hai tiếng, không nói thêm. Ngọc Bảo không dừng lại, bước lên thang vào gác xép.

Tiết Kim Hoa nói: “Nói nửa chừng nuốt nửa lời, là tật gì thế?”

Ngọc Phượng hạ giọng: “Không biết sao, Ngọc Bảo mặt lạnh tanh, mắt lườm một cái, con đã thấy hoảng, môi run bần bật. Chuyện của Vương Song Phi, mẹ nói với Ngọc Bảo vẫn hợp hơn.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Mẹ không quan tâm.”

Ngọc Phượng nói: “Mẹ trở mặt còn nhanh hơn ăn dưa.”

Tiết Kim Hoa không đáp, tự gặm vỏ dưa. Ngọc Phượng nói tiếp: “Ngọc Bảo vì chuyện của Ngọc Khanh mà không ưa con. Con có nói hoa mỹ thế nào thì nó cũng chỉ nghe như gió thoảng. Nhưng lời mẹ, ít nhất nó còn nghe được một hai câu.”

Tiết Kim Hoa nói: “Mẹ cũng không mở miệng nổi. Đêm khuya dưới ánh đèn, nhìn cái mặt Vương Song Phi, nghĩ tới là dưa cũng muốn trào ngược.”

Ngọc Phượng bảo: “Mẹ chỉ có tật này, qua sông phá cầu, trở mặt nhanh hơn lật sách.”

Tiết Kim Hoa đứng dậy, nói: “Đừng quên ngâm hạt dưa trong nước, rửa sạch, trải ra rổ, để trên ban công phơi khô. Mẹ muốn làm hạt dưa mứt mơ.”

Ngọc Phượng nghiến răng: “Mẹ!”

Tiết Kim Hoa giả vờ không nghe, lấy khăn lau tay, cầm quạt nan, ra ngoài hóng gió mát.

Ngọc Bảo thầm thở phào, sờ trán Tiểu Đào, đầy mồ hôi, chị liền tựa vào đầu giường quạt mát. Gió từ cửa sổ hổ thổi vào, lùa cành hoa nhựa trong bình khẽ đung đưa. Từ con hẻm vọng lại tiếng nước chảy, tiếng côn trùng mùa hạ, tiếng trò chuyện, tiếng bước chân, tiếng quân cờ chạm bàn, tiếng radio, tiếng ngáy, tiếng trẻ con khóc đêm…

Ngọc Bảo giật mình tỉnh giấc, không biết từ lúc nào, chiếc quạt nan đã rơi xuống sàn. Cô với nửa người, đưa tay nhặt, nghe thấy Ngọc Phượng và Hoàng Thắng Lợi đang thì thầm dưới lầu.

Ngọc Phượng nói: “Quà chủ nhiệm Mã mang đến, trả lại đi, chuyện cưới xin này coi như bỏ.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Nói thì dễ, dưa ba hào một cân, quả này cũng phải tám cân, bằng hai ngày lương của em.”

Ngọc Phượng bảo: “Thì làm sao? Sắc mặt Ngọc Bảo, ánh mắt lườm tôi, cái dáng vẻ ấy, tôi mà nói thêm một câu, hậu quả không tưởng tượng nổi.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Sợ gì, chẳng lẽ Ngọc Bảo dám đánh người à?”

Ngọc Phượng im lặng một lúc, nói: “Khó nói lắm.”

Hoàng Thắng Lợi bảo: “Để mẹ nói.”

Ngọc Phượng đáp: “Mẹ khôn lỏi lắm, việc thật thì không làm, chỉ toàn khuấy nước đục. Thôi, dưa tôi mua, chủ nhiệm Mã cứ để tôi trả.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Đàn bà rách việc, làm việc ngốc nghếch thật.”

Ngọc Bảo nhặt quạt nan, nhìn ra ngoài cửa sổ hổ, đêm đã khuya lắm rồi.

Ghi chú: Tài liệu tham khảo:

1. Ba mươi năm sóng gió, doanh nghiệp Trung Quốc.

2. Bốn mươi năm bất động sản Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment