Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 2

Chương 2: Về Thượng Hải

*

Lâm Ngọc Bảo đẩy cửa bếp, mẹ cô ngồi trước lò than tổ ong, chăm chú khuấy một bát bột mì. Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng cô vẫn nhận ra mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mẹ Ngọc Bảo tên là Tiết Kim Hoa, hồi trẻ từng kiếm sống trong lầu xanh, nghệ danh do má mì đặt, bởi bà có bảy phần giống với nàng Tái Kim Hoa nổi tiếng, dùng làm chiêu bài câu khách. B a Ngọc Bảo khá phóng khoáng, chẳng thấy cái tên này có gì không ổn nên vẫn giữ nguyên.

Tiết Kim Hoa cũng trông thấy Lâm Ngọc Bảo, nhưng chẳng buồn chẳng vui, động tác khuấy bột vẫn không dừng lại, thuận miệng hỏi: “Con rể lái xe có vững không?”

Ngọc Bảo trầm giọng đáp: “Con tự đi xe buýt về.”

Trong thư nói rõ, anh rể cả sẽ đến ga xe lửa đón, vậy mà đợi hai tiếng đồng hồ, bóng dáng anh ta cũng chẳng thấy đâu. Sớm biết thế này, cô đã chẳng mang theo nhiều hành lý, chen chúc trên xe buýt, khổ sở không để đâu cho hết.

Tiết Kim Hoa bảo: “Chắc là bận nên quên, con rể chắc cũng chẳng muốn vậy. Đàn ông kiếm tiền vất vả, đừng nói với chị cả nhé.”

Ngọc Bảo không đáp, bắt đầu từng chuyến khuân hành lý lên lầu. Chuyến đầu tiên lên rồi xuống, Tiết Kim Hoa đã nhào bột thành từng viên nhỏ, dùng đũa gạt vào nồi thép, rồi khuấy tan. Chuyến thứ hai lên rồi xuống, Tiết Kim Hoa cắt cà chua đỏ thành từng miếng nhỏ, thả vào nồi, dùng muôi sắt khuấy nước sôi. Chuyến thứ ba lên rồi xuống, Tiết Kim Hoa rắc một nhúm muối, đánh tan trứng gà, nhỏ vài giọt dầu mè, nồi nhỏ đỏ đỏ vàng vàng trắng trắng, mùi hương lan tỏa, hơi nước bám đầy cửa sổ ám khói dầu. Chuyến thứ tư lên rồi xuống, trước cổ sau gáy Ngọc Bảo đều đẫm mồ hôi, còn Tiết Kim Hoa đang thì thầm to nhỏ với hàng xóm, giọng nói cố ý hạ thấp, lẩm bẩm bàn chuyện, bóng đèn điện phủ đầy khói dầu khiến khuôn mặt bà vàng vọt như sáp, đôi mắt mị híp lại, bất chợt nhíu mày cười khẽ: “Thằng già chết tiệt này!”

Ngọc Bảo xách một bao tải bước lên lầu, bà hàng xóm giật mình kêu lên: “Ôi, đây chẳng phải Ngọc Bảo sao? Hôm nào về vậy?”

Ngọc Bảo đáp: “Dạ, dì Triệu, con vừa mới về thôi.” Cô liếc nhìn thêm một lần, lòng thầm kinh ngạc, sao dì già nhanh thành ra thế này.

Dì Triệu nói: “Tốt lắm, về là tốt rồi. Hồi đi Tân Cương vẫn còn là cô bé con.” Bà giơ tay ước lượng chiều cao: “Cỡ này thôi, buộc hai bím tóc nhỏ, giờ về đã thành cô gái lớn, cưới chưa? Chưa hả! Bạn trai chắc là có chứ!”

Ngọc Bảo mỉm cười, siết chặt hai góc bao tải, kéo lê lên cầu thang. Tiết Kim Hoa nói: “Thôi, không nói nữa, bánh bột sắp nở hết rồi.” Dì Triệu vẫn chưa đã, bảo: “Gấp gì, nói thêm một lát đi.”

Bao tải của Ngọc Bảo toàn là khoai tây, từng củ va chạm với sàn gỗ, cọ xát kêu lộc cộc, ầm ĩ cả lên. Có hàng xóm cách cửa lớn tiếng quát: “Sấm đánh à, không biết nhẹ nhàng chút sao!”

Ngọc Bảo chẳng nói gì, tiếp tục kéo bao tải lên tầng bốn, kéo vào phòng, kéo ra ban công. Lúc này cô mới thở phào một hơi, ngước mắt nhìn thẳng, rừng tre dày đặc giăng đầy “cờ vạn quốc”, khắp nơi toàn âm thanh: tiếng cãi vã, tiếng xả bồn cầu, tiếng nước máy, tiếng trẻ con khóc, tiếng radio hát tuồng, tiếng chuông xe đạp, có người đàn ông cao giọng rao bán, còn cả tiếng rao sửa mái lá hỏng… “Mái lá… sửa đây! Lều rơm… sửa đây!” từ đầu hẻm vang đến cuối hẻm.

Cô nhớ lại những ngày ở Tân Cương, mỗi lần đóng cửa lại, yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng.

Không khí ẩm ướt ngột ngạt, mùa mưa sắp đến.

Ngọc Bảo đứng một lúc, quay vào phòng. Tiết Kim Hoa ngồi bên bàn, gác một chân ăn bánh bột, ngẩng lên hỏi: “Ăn không? Còn nhiều đây.”

Ngọc Bảo nói: “Con không đói, ra khỏi ga mua hai miếng bánh ngọt, một cái bánh đôi nhân, ăn xong đầy bụng, thấy nặng bụng lắm.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Uống chén trà cho tiêu.”

Ngọc Bảo lục túi lấy cốc trà, tìm bình nước sôi rót nửa cốc, nóng quá, để bên cạnh cho nguội.

Tiết Kim Hoa xúc bánh bột ăn, bất chợt cười nói: “Còn nhớ Vương Song Phi ở tòa nhà bên cạnh không, bạn học cũ của con ở trường trung học Thanh Hoa ấy!”

Ngọc Bảo đáp: “Không nhớ, chẳng có ấn tượng.”

Tiết Kim Hoa nói: “Sao lại không nhớ, Vương Song Phi có vết bớt trên mặt, đen thui, sao quên được?”

Ngọc Bảo hỏi: “Con ngủ ở đâu đây?”

Tiết Kim Hoa nói: “Vương Song Phi không đi lên núi xuống quê, thay ba vào làm ở xưởng đồng hồ, nhà cũng khá giả, nhưng mãi chưa tìm được bạn gái. Người điều kiện tốt chê cái vết bớt, người điều kiện kém thì cậu ta lại không ưng.”

Ngọc Bảo nói: “Con muốn đi nhà tắm công cộng tắm rửa, ngồi tàu năm ngày sáu đêm, người toàn mùi mồ hôi.”

Tiết Kim Hoa cười khì nói: “Hồi trước ở hẻm mình, đồ lót, áo ngực của phụ nữ giặt sạch, sáng treo lên cột tre, tối thu về đã mất. Biết là bị trộm nhòm ngó, bất kể hoa văn hay trơn, cotton hay lụa, lớn hay nhỏ, mới hay cũ, đồ bà già mặc cũng bị lấy, chẳng kiêng dè gì.”

Ngọc Bảo biết ai phá được vụ án này, là Ngọc Phượng!

Ngọc Bảo nói: “Chị cả ư?”

Tiết Kim Hoa kể: “Hôm đó Ngọc Phượng nghỉ ở nhà, nghe tiếng động ngoài ban công nên chạy ra xem, thì thấy Vương Song Phi hóa thành người bay trên không, tay cầm móc sắt đang câu áo ngực. Nghe Ngọc Phượng hét lên, chắc vì làm trộm nên tâm hoảng, cậu ta đạp hụt, ngã xuống, gãy cả hai chân thành tật.”

Ngọc Bảo nói: “Cũng đáng tội lắm.” Cô cúi xuống kéo khóa vali, lấy khăn tắm, kem gội đầu, xà phòng thơm, rồi lại hỏi: “Con ngủ ở đâu?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Mẹ không biết, đợi anh rể về sắp xếp.”

Ngọc Bảo cắn răng không nói, lấy quần áo sạch và khăn tắm bỏ vào túi, bảo: “Con đi tắm ở nhà tắm công cộng đây” rồi bước ra cửa. Tiết Kim Hoa nói: “Nước sôi đổ rồi mà không uống, phí phạm!”

Ngọc Bảo toàn thân trắng hồng như tôm luộc, hơi nóng bốc lên nghi ngút, từ phòng trong bước ra phòng ngoài. Phòng ngoài kê bảy tám cái giường hẹp và ghế thấp, đều bị phụ nữ chiếm hết, cô cũng chẳng chen vào, dùng khăn quấn tóc, mở tủ đồ đứng mặc quần áo. Vừa đeo áo ngực, kéo q**n l*t lên, bất ngờ rèm cửa bị kéo ra, một người đàn ông bước vào. Tất cả phụ nữ sững sờ, mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông, nhất thời luống cuống tay chân. Đến khi người đàn ông quay ra, mọi người mới hoàn hồn. Có người còn tr*n tr**ng chưa kịp mặc đồ, lúc đó sợ đến ngây ra, quên cả dùng khăn che thân. Càng nghĩ càng tức, mấy dì lớn tuổi nói mọi người đừng đi, cùng tìm chủ nhà tắm đòi công bằng, người đông sức mạnh, không thể để bị nhìn sạch sành sanh thế này.

Đúng lúc chủ nhà tắm xách giỏ tre vào bán hàng, trong giỏ đầy ắp củ cải xanh, lê tươi, táo muối, đậu phụ khô nước tương, kẹo trái cây, nước cam.

Mấy dì mặc áo ba lỗ quần đùi, tóc còn nhỏ nước, vây quanh chủ nhà tắm. Chủ nhà tắm ôm chặt giỏ, hỏi: “Làm gì vậy?”

Các dì bảy miệng tám lời: “Câu hỏi thứ nhất, sao lại để đàn ông tự tiện xông vào phòng tắm nữ? Chưa từng thấy bao giờ!”

Chủ nhà tắm đáp: “Tôi biết gì đâu!”

Dì giọng Giang Bắc hỏi: “Câu hỏi thứ hai, lúc đàn ông vào, bà đang làm gì?”

Chủ nhà tắm nói: “Tôi đang làm gì, tôi đang cắt củ cải, cắt lê.”

Dì lại hỏi: “Câu hỏi thứ ba, cắt củ cải cắt lê quan trọng, hay canh cửa không cho đàn ông vào quan trọng?”

Chủ nhà tắm nói: “Đều quan trọng.”

Dì hỏi tiếp: “Hỏi thứ tư, chúng tôi bị đàn ông nhìn sạch, phải có lời giải thích, tính sao đây?”

Chủ nhà tắm nói: “Tính sao thì tính, trộn gỏi nó đi!”

Dì lại nói: “Chủ nhà tắm không biết lý lẽ.”

Chủ nhà tắm bảo: “Chỉ nhìn thôi, có mất miếng thịt nào đâu, chuyện bé xé ra to thôi.”

Dì nói: “Chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Chủ nhà tắm nói: “Đó là sự thật mà!” Rồi tức tối xách giỏ đầy hàng đi ra.

Dì bảo: “Không chịu nổi thái độ vô can, cao cao tại thượng của bà ta, báo cảnh sát, báo cảnh sát!”

Ngọc Bảo không tham gia, cô có việc quan trọng hơn. Trước khi về Thượng Hải, cô mua hai cuộn vải ở tiệm, mang đến thợ may, xé một trang ảnh màu từ tạp chí Điện Ảnh Đại Chúng, là ảnh của diễn viên Trương Dụ trong phim Lư Sơn Luyến, dặn thợ may cắt theo mẫu. Vải cotton xanh nhạt may quần tây, vải polyester kẻ đỏ xanh may áo sơ mi. Giờ mặc lên người, lau đôi giày da sạch sẽ, cô xách túi rời nhà tắm. Vừa về đến nhà, tiếng bài mạt chược đổ rầm vang lên. Tiết Kim Hoa và bạn mạt chược trốn trên gác xép, đủ một bàn, lén chơi mạt chược. Đột nhiên nghe tiếng động dưới lầu, hoảng đến không dám nhúc nhích, thò đầu nhìn, thấy Ngọc Bảo đi lại, thở phào. Thấy cô khoác túi da một bên vai, như sắp ra ngoài, bà lớn tiếng: “Tối về sớm nhé, Ngọc Phượng nói sẽ nấu một bàn món ngon để chúc mừng.”

Ngọc Bảo chưa kịp đáp, Tiết Kim Hoa đã rụt đầu lại, nói: “Ăn găng ù ngay!” Tiếng bài mạt chược lập tức rào rào như gió bão.

Ngọc Bảo ra khỏi hẻm, lên xe buýt số 42, đi bốn trạm đến đường Nam Tương Dương thì xuống, cô thong thả đi về phía đường Tân Lạc. Đây là trung tâm náo nhiệt nhất Thượng Hải, người qua lại đều ăn mặc thời thượng. Bộ đồ của cô khi mới may ở Tân Cương ai cũng khen sành điệu, nhưng giờ so ra lại có phần lạc hậu.

Tuy nhiên, cô không phải là người phụ nữ phù phiếm thích đua đòi, Kiều Thu Sinh từng khen cô như vậy. Nhớ đến Kiều Thu Sinh, cô đã đứng trước cửa nhà đá của anh, lòng rộn ràng vì cuộc gặp sắp tới.

Bình Luận (0)
Comment