Chương 51: Lực lượng hậu bị
*
Ngọc Bảo vừa về đến nhà, Tiết Kim Hoa đã nổi trận lôi đình. Ngọc Phượng, Hoàng Thắng Lợi và Ngọc Bảo đều im lặng, không ai lên tiếng.
Tiết Kim Hoa quát: “Khai thật đi, ai để lộ chuyện? Đúng lúc then chốt, thằng nhóc nhà họ Phan bị mẹ nắm được nhược điểm, vậy mà nhà họ Vương lập tức kéo tới. Mất mặt, mất cả lợi, còn cắt đứt luôn đường làm ăn! Ngọc Phượng, đã dám làm thì dám chịu, đừng mơ mộng nhà máy đồng hồ gì nữa!”
Ngọc Phượng bực tức: “Nói bậy thế thì được gì? Cứ nhè con mà mắng!”
Tiết Kim Hoa nói: “Chỉ có con là có động cơ.”
Hoàng Thắng Lợi chen vào: “Nhà mình với nhà họ Vương xưa giờ cãi nhau, đánh nhau, đã sớm thành thù. Vừa gặp là mắt đã đỏ gay, còn hơi sức đâu mà đi nịnh bợ? Chút khí phách đó vẫn còn chứ!”
Tiết Kim Hoa trầm giọng: “Chẳng lẽ nhà họ Vương có bản lĩnh đến thế sao?”
Hoàng Thắng Lợi đáp: “Mẹ không thấy à? Nhà nào tối ăn thêm hai miếng sườn, sáng hôm sau cả ngõ Đồng Phúc đều biết. Chuyện lớn như cưới xin, giấu sao nổi.”
Ngọc Khanh nói: “Chị hai bảo, nhà họ Phan không phải nhà giàu có gì. Anh Phan sắp mất việc, có khi còn chẳng giữ nổi chân, mà tiền sính lễ, rồi tiệc cưới, cũng đã lo đến mức tận tâm tận lực. Con thấy họ thật lòng.”
Tiết Kim Hoa đáp: “Con thấy là một chuyện, mẹ thấy lại là chuyện khác. Cái thằng nhà họ Phan ấy, thực lực không nhỏ đâu. Trước mặt mẹ thì tỏ vẻ lơ đễnh, nhưng bụng dạ thì đầy mưu mô. Mẹ là Tiết Kim Hoa, từng gặp đủ hạng người, chẳng lẽ không nhìn ra vài trò mèo đó?”
Ngọc Phượng cau mày: “Vậy thì vẻ vang gì chứ?”
Hoàng Thắng Lợi khẽ bật cười, còn Ngọc Bảo vẫn không nói một lời.
Ngọc Khanh tiếp lời: “Một ngàn đồng đó mẹ! Công nhân bình thường lương chỉ vài đồng, cả Thượng Hải hiếm ai đưa sính lễ cao vậy mà chẳng đòi hỏi của hồi môn gì. Mẹ đừng đòi quá, chị hai bị kẹt ở giữa.”
Tiết Kim Hoa nói: “Con biết gì mà nói! Mẹ có đòi cao cũng tùy người. Một ngàn đồng đối với nhà họ Phan chỉ là mưa bụi thôi!”
Ngọc Phượng hỏi: “Vậy mẹ muốn bao nhiêu?”
Tiết Kim Hoa đáp: “Gấp đôi. Ít nhất hai ngàn.”
Ngọc Phượng quay sang bảo: “Ngọc Bảo, đi hỏi thử xem, hai ngàn có được không, dò ý trước đã.”
Ngọc Bảo điềm đạm đáp: “Hôn sự này coi như không còn.”
Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đồng thanh hỏi: “Sao lại vậy?”
Ngọc Bảo im lặng một lúc rồi nói: “Sính lễ, tiệc cưới, anh Phan đều tính toán kỹ lưỡng, nhưng sau lưng lại nói con nên tìm người khác, tìm người tốt hơn. Nói Vương Song Phi không hợp. Mẹ chê người ta sính lễ ít, bây giờ thì chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.”
Tiết Kim Hoa sững người.
Ngọc Bảo hỏi: “Còn thương lượng gì nữa đâu, con đã gặp anh Phan hai lần rồi, không phải người sẽ quay đầu.”
Ngọc Phượng thở dài: “Vậy là tan thật rồi. Vui mừng hụt một phen.”
Tiết Kim Hoa đột nhiên gắt lên: “Cũng chẳng sao, người tốt hơn đang chờ phía trước!”
Ngọc Bảo không đáp, kéo Ngọc Khanh lên gác xép.
Hoàng Thắng Lợi buông một tiếng thở dài: “Ngọc Bảo muốn tìm người khác, e là không dễ.”
Ngọc Phượng cằn nhằn: “Nói chua cay vậy có ích gì?”
Hoàng Thắng Lợi kể: “Lúc anh hút thuốc ngoài hành lang, vô tình nghe được anh cả nhà họ Phan đang nói chuyện với chủ nhiệm Mã.”
Ngọc Phượng tò mò: “Nói gì?”
Tiết Kim Hoa cũng vểnh tai.
Hoàng Thắng Lợi đáp: “Khó nói lắm.”
Ngọc Phượng sốt ruột: “Sao lại khó?”
Hoàng Thắng Lợi nghiêm giọng: “Sợ Ngọc Phượng không giữ mồm miệng, nói ra lại rước họa.”
Ngọc Phượng cười: “Anh chẳng tin em gì cả! Em không nói đâu.”
Hoàng Thắng Lợi lạnh nhạt: “Nói thế ai tin? Anh thì không. Anh cả nhà họ Phan không đơn giản, khiến chủ nhiệm Mã sợ đến mức tám trăm đồng cũng không dám nhận. Đúng là người nguy hiểm, ra tay tàn nhẫn.”
Ngọc Phượng gắt: “Nói được nửa chừng, làm người ta tò mò!”
Tiết Kim Hoa tiếp lời: “Con rể nói đúng. Miệng con không có khoá. Hoạ từ miệng mà ra, không phải không có lý.”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Chủ nhiệm Mã bị anh cả nhà họ Phan ép buộc. Giờ hôn sự không thành, nếu Ngọc Bảo muốn tìm người khác, nhà họ Vương và chủ nhiệm Mã sẽ trở mặt trả đũa. Nợ cũ tính luôn nợ mới, có mà khổ.”
Ngọc Phượng nói: “Vậy thì mình đi cầu anh cả nhà họ Phan giúp.”
Hoàng Thắng Lợi lắc đầu: “Dựa vào gì?”
Tiết Kim Hoa quạt mạnh hai cái, bực dọc: “Tất cả là do Ngọc Phượng, sai một bước, sai luôn cả đường.”
Ngọc Phượng gào lên: “Lại đổ lỗi cho con! Cứ hễ có chuyện là đổ hết lên đầu con!”
Lúc ấy, Ngọc Bảo lấy tạp chí thời trang đưa cho Ngọc Khanh xem. Ngọc Khanh mải nghĩ ngợi, nói: “Anh Phan tốt lắm, dáng vẻ đoan chính, tính tình vững vàng, tuy lớn tuổi chút nhưng trông trẻ trung. Nói năng làm việc đều đáng tin, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”
Ngọc Bảo nhẹ giọng: “Là anh Phan từ bỏ trước, không trách chị được.”
Ngọc Khanh đáp: “Tục ngữ nói, đàn ông theo đuổi phụ nữ cách cả ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách tấm màn lụa. Chị hai nếu thấy tốt thì thử chủ động một lần, khơi lại chút xem sao.”
Ngọc Bảo cười nói: “Để sau hẵng nói, không vội.” Cô lật một trang tạp chí, đưa tới trước mặt Ngọc Khanh: “Đẹp không?”
Ngọc Khanh đáp: “Đẹp thì đẹp, nhưng không thực dụng lắm. Lại còn ren hoa, lại thêm nơ bướm.”
Ngọc Bảo nói: “Ngọc Khanh khéo tay, đạp máy may giỏi nhất, giúp chị làm một bộ theo hình này nhé?”
Ngọc Khanh không đáp.
Ngọc Bảo nói tiếp: “Chị thấy chị A Quế mặc, kiểu dáng chẳng khác gì trong hình, trông lộng lẫy lắm.”
Ngọc Khanh khẽ nói: “Chị A Quế mặc cho đàn ông ngắm, chị hai định mặc cho ai xem?”
Ngọc Bảo đỏ mặt: “Chị mặc cho chính mình xem.”
Ngọc Khanh cười khúc khích: “Chị hai thật sự muốn thế à?”
Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ.”
Ngọc Khanh nhìn kỹ bức hình, gật đầu: “Được thôi, nhưng làm không nhanh được đâu, đồ thủ công tốn thời gian lắm.”
Ngọc Bảo dịu giọng: “Không sao, chị không vội.”
–
Mẹ Phan nhất quyết đòi đi xe buýt Cự Long. Phan Dật Niên không nói gì, lặng lẽ ra bến ngồi chờ xe, sau đó lên xe. Hành khách không nhiều, vẫn còn chỗ trống. Hai mẹ con vừa ngồi yên, nhân viên bán vé đã đến, thành thạo nhận tiền, bỏ vào túi vải đeo trước ngực, thối lại vài đồng lẻ, xé hai vé và dặn: “Giữ vé cẩn thận nhé, giờ kiểm vé gắt lắm, lúc thì trên xe, lúc thì ở bến. Không xuất trình được vé, dù lý do gì cũng bị phạt.”
Mẹ Phan mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc.”
Xe lăn bánh, gió từ cửa sổ ùa vào, dù là gió nóng nhưng vẫn dễ chịu. Mẹ Phan khẽ nói: “Hôm nay đến nhà họ Lâm cầu hôn, đúng là một vở kịch náo loạn. Làm mẹ từ kiên định lại hóa do dự.”
Phan Dật Niên cười: “Không sao, mẹ cứ để mình kiên định lại là được.”
Mẹ Phan thở dài: “Khó lắm.”
Phan Dật Niên hỏi: “Sao lại khó?”
Mẹ Phan không trả lời ngay, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Dật Niên thật sự quyết tâm cưới Lâm Ngọc Bảo à?”
Phan Dật Niên im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lùi lại vun vút, anh khẽ cười: “Con còn lựa chọn nào tốt hơn sao?”
Mẹ Phan nói: “Phải có chứ, nhất định phải có.”
Phan Dật Niên lắc đầu: “Chỉ có Lâm Ngọc Bảo thôi.”
Mẹ Phan hỏi: “Dật Niên thích Ngọc Bảo thật à?”
Phan Dật Niên đáp: “Thành thật mà nói, ở tuổi này rồi, để thích ai từ tận đáy lòng cũng không dễ nữa.”
Mẹ Phan bảo: “Quên Mỹ Kỳ đi.”
Dật Niên trầm ngâm giây lát rồi đáp khẽ: “Vâng.”
Mẹ Phan lại hỏi: “Thật sự muốn cưới Ngọc Bảo sao?”
Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo hợp với con.”
Mẹ Phan do dự: “Nhưng gia đình như vậy… mẹ thật sự có chút sợ.”
Phan Dật Niên trấn an: “Sợ gì chứ, có con ở đây rồi mà.”
Mẹ Phan bỗng rưng rưng, nghẹn ngào: “Năm đó vì chữa mắt cho Dật Thanh, nợ nần chồng chất, mẹ hoảng loạn đến mức mất hồn, con đã nói với mẹ: ‘Sợ gì, có con đây.’ Câu nói ấy như liều thuốc an thần. Bao nhiêu năm qua, sống chẳng dễ dàng gì. Con trai lớn của mẹ là người đàn ông tốt bụng và có trách nhiệm nhất trên đời.”
Phan Dật Niên cười nhẹ: “Quả nhiên, con trai cưng thì trong mắt nhà mình lúc nào cũng tốt nhất.”
Mẹ Phan bật cười trong nước mắt, xót xa nói: “Nếu Ngọc Bảo không đối xử tốt với con, mẹ sẽ là người đầu tiên phản đối.”
Phan Dật Niên dịu giọng: “Sẽ ổn thôi, Ngọc Bảo sẽ đối xử tốt với con.”
–
Hai tuần sau, nhân lúc đi mua nước tương, Lâm Ngọc Bảo ghé trạm điện thoại, gọi cho Phan Dật Niên. Anh bắt máy rất nhanh.
Ngọc Bảo nói: “Anh Phan, mẹ em đồng ý rồi.”
Phan Dật Niên hỏi: “Đồng ý gì?”
Ngọc Bảo đáp: “Đồng ý cho chúng ta cưới nhau.”
Đầu dây bên kia ồn ào tiếng người, không nghe rõ anh nói gì, chỉ nghe mấy tiếng “alo” rồi anh bảo: “Khi nào rảnh tôi sẽ gọi lại.”
Ngọc Bảo đáp: “Vâng.” Rồi cúp máy.
Cô bước về cửa hàng nước tương, ánh nắng chói chang làm mắt cay xè. Cô bất giác nhớ lại ngày cầu hôn.
Trong hành lang hôm ấy, Phan Dật Niên cười nhẹ: “Sau này tìm bạn trai, tìm người tốt hơn nhé. Vương Song Phi th thôi đi, không xứng với em.”
Ngọc Bảo khựng lại: “Ý anh là gì?”
Phan Dật Niên đáp: “Nghĩa đen, tạm biệt.”
Ngọc Bảo hỏi: “Vậy chuyện cầu hôn không tính nữa sao?”
Phan Dật Niên cười: “Cứ thế đi, em nói lại với mẹ em nhé.”